Lý Hạo Lâm không nhịn được lên tiếng hỏi, những nghĩ lại thì thấy điều này khả năng không cao, trực giác cảm thấy Tôn Uy có chút ngây thơ, những tên mà tốt nghiệp trường quân giáo là luôn thích những ý tưởng đâu đâu, xa rời thực tế, nếu quân đội nước Y Lan mà có thể dùng khói để xua đi thì đã chẳng phải là quân đội nước Y Lan rồi.
Đường Vĩ cũng không biết Tôn Uy đang giở trò gì, chỉ đành mở to mắt ra nhìn, nhìn những làn khói xanh đậm đó dần dần bao phủ trận địa của quân đội nước Y Lan.
Tịch Môn quan là địa phương vô cùng hiểm yếu, chỗ mà quân đội nước Y Lan đồn trú ở đâykỳ thực không lớn, khi mười mấy cột khói dần dần lan tới, quả nhiên là hoàn toàn bao phủ lấy bọn chúng, có điều tiếng súng của quân đội nước Y Lan lại tựa hồ đúng là dần trơ nên thưa thớt.
Đột nhiên, Nhạc Quảng Châu vỗ đùi hưng phấn nói:
- Lão đại! Thành công rồi, mau tổ chức nhân mã, chúng ta xông lên.
Đường Vĩ hạ kính viễn vọng xuống, nghi hoặc nói:
- Chuyện này là sao? Nói rõ ràng một chút đi.
Nhạc Quảng Châu hưng phấn nói:
- Những cành cây mà bọn lão Tôn đốt khẳng định là cây Khuê Tô Tương Tư, loại cây này khi đốt lên sẽ giải phóng ra khói đặc có độc, động vật hít phải nhiều, sẽ mát đi ý thức, ngã xuống đất hôn mê, trước đây có một số thợ săn dùng nó để đối phó với gấu hoang ngủ đông, với tấm thân hung hãn như thế của gấu hoang, mà hun cho nửa tiếng đồng hồ thôi là cũng không còn được bao nhiêu oai phong nữa rồi, nhưng có rất ít người biết được là cây Khuê Tô Tương Tư lại có khói độc ,,, nếu như quân đội nước Y Lan mà còn khôn rút lui, thì khẳng định sẽ bị hun cho hôn mê bất tỉnh .
Thì ra là như thế!
Đường Vĩ lập tức rút súng Mauser ra, nói với lính thồi kèn hiệu:
- Thổi kèn xung phong! Tất cả mọi người dùng khăn ướt che mặt! Xông lên cho ta!
Lính hiệu lệnh ngơ ra một chút, rồi vội vàng thổi kèn xung phong.
Lý Hạo Lâu và Nhạc Quảng Châu lập tức đi tập kết bộ đội của mình, phát động tấn công thần tốc về phía Tịch Môn quan, làm toàn bộ Tịch Môn Quan trời long đất lở, trên núi đâu đâu cũng thấy binh sĩ quân Lam Vũ cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tiến lên.
Bọn họ một bên tiến quân, một bên còn dùng khăn ướt che lấy mũi, bởi vì tham chiến đại đa số là tân binh nên tỏ ra đặc biệt hưng phất, kết quả chỉ mải chạy mà làm rơi luôn cả khăn ướt, đương nhiên bọn họ cũng không biết ẩn nấp, nếu vào lúc này quân đội nước Y Lan mà nổ súng một cách dồn dập, thì quân Lam Vũ khẳng định sẽ gặp phải tai ương rồi.
Thế nhưng, tiếng súng quân đội nước Y Lan phản kích vô cùng rời rạc, chỉ thỉnh thoảng có một hai tiếng súng trường vang lên, kết quả bị tiếng hô hào của các binh sĩ quân Lam Vũ át đi.
Rất nhiều binh sĩ quân Lam Vũ không biết quân đội nước Y Lan dã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng bọn họ biết là phải tranh thủ thời gian dùng tốc độ nhanh nhất lao lên Tịch Môn Quan.
Khi bọn họ ra sức xông lên đỉnh núi, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, tất cả binh sĩ của quân đội nước Y Lan, đều mềm oặt nằm lăn ra ở bên trong đường hào, tựa hồ không thể nhúc nhích được nữa.
Mà vào lúc này những binh sĩ quân Lam Vũ vứt bỏ khăn ướt cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, tựa hồ có cảm giác trời đât đảo lộn, toàn thân mềm nhũn như bất kể lúc nào cũng có thể bị ngã xuống vậy, con mắt như bị thứ gì đó đâm vào đau tới mức khso mở ra được, chẳng cần phải nói cũng biết, tất nhiên là đã trúng độc từ khói cây Khuê Tô Tương Tư sinh ra rồi.
Lý Hạo Lâm vội vàng rống lên:
- Tôn Uy! Tôn Uy! Dập lửa mau lên.
Vào lúc này đã xuất hiện một chút phiền toái nho nhỏ, đó là đốt lửa thì dễ dập lửa thì khó, những cành cây Khuê Tô Tương Tư kia đang cháy dữ dội, binh sĩ quân Lam Vũ ở bên cạnh muốn dùng cành cây để dập tắt đống lửa đang bốc cháy, nhưng khói độc vô cùng mãnh liệt, bọn họ cúng không dám tới gần, nhất thời căn bản không thể khống chế được thế lửa.
Khói đen vấn cứ sồng sộc ùa lên đỉnh núi, điều này làm cho Lý Hạo Lâm lo lắng, cũng không cẩn suy nghĩ nhiểu, nhảy một phát tử trên đỉnh núi xuống, mặt kệ cho mông bị cào nát, sau khi hắn lao xuống, cũng bất kể ba bảy hai mươi mốt, ném luôn một quả lựu đạn vào trong đống lửa, sau một tiếng nổ uỳnh, đống lửa không còn nữa, khói độc cũng dần dần biến mất, những chiến sĩ khác cũng học theo, cuối cùng cũng đã mau chóng dập tắt được mười mấy đống lửa.
Nhưng cho dù là như thế, vẫn có không ít chiến sĩ quân Lam Vũ trúng chiêu rồi, Đường Vĩ chỉ đành hạ lệnh mau chóng rút bọn họ xuống núi, ai không tự đi được thì khiêng xuống, may mắn nửa tiếng đồng hồ sau, khói dần dần tan đi, tình huống mới khá hơn được một chút.
- Tôn Uy, cái chủ ý này của các ngươi làm sao mà nghĩ ra được? Là ai nghĩ ta thế? Ta phải thưởng cho hắn một tấm huy chương quân công.
Bản thân Đường Vĩ cũng hit phải không ít khói đọc, cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hắn vẫn vô cùng phấn khích, quân đội nước Y Lan khoác lác cái gì mà kiên thủ cứ điểm hiểm yếu này một trăm năm, kết quả là còn chưa tới hơi này đã bị một đám tân binh của quân Lam Vũ đánh hạ rồi.
Lúc này chỉ có thể dùng một từ hình dung cảm thụ trong lòng của Đường Vĩ, đó là: mở cở trong bụng.
Công thần mau chóng được kéo tới trước mặt Đường Vĩ, đó là một chiến sĩ rụt rè, không cao, nhưng chắc đậm, có chút xấu hổ, Đường Vĩ nhận ra, chàng trai nhỏ này chính là người hôm qua xuất hiện ở trong kính viễn vọng của hắn, thuộc loại gia hỏa vừa xung trận là nằm xấp xuống đất, bất kể là các sĩ quan có uy hiếp như thế nào, hắn cũng không chịu thò đầu ra khỏi mô đất.
Hỏi ra mới biết, viên công thần vốn có chủt nhát gan này lại có tên là Cuồng Tường, đươn nhiên hiện giờ hắn khẳng định là đã không còn nhát gan nữa rồi.
Cuồng Tường tới từ Kim Xuyên đạo, từ nhỏ thích làm thí nghiệm khoa học, có kiến thức tương đối phong phú, nhưng không có cơ hội để thể hiện tài hoa của mình, sau này người nhà của hắn không may bị quân đội nước Mã Toa giết hại, vì thế trong lúc tức giận hắn liền gia nhập quân Lam Vũ, muốn báo thù rửa hận cho người nhà, ai mà ngờ rằng ngày đầu tiên hắn lên chiến trường, lại bị mất mặt, sau khi lui về cảm thấy bản thân thật nhục nhã, muốn nghĩ biện pháp đễ vãn hồi danh dự của mình, vì thế tới bên ngọn núi bên cạnh đúc rút kinh nghiệm xương máu.
Kết quả vừa vặn nhìn thấy cây Khuê Tô Tương Tư, học thức đã nói cho hắn biết, cây Khuê Tô Tương Tư nếu đốt lên, dứt khoát là chuyện chết người, vì thế một vị công thần đã được ra đời.
- Rất giỏi!
Đường Vĩ không thể không bội phục, đích thân cấp cho hắn một tấm huấn chương, nói ra thì tựa hồ rất đơn giản, ý tưởng lóe lên một cái là xong rồi, nhưng mà nếu như không có hắn, quân Lam Vũ còn không biết bị hành hạ ở bên ngoài Tịch Môn Quan bao nhiêu ngày nữa, có lẽ là ông trời thương quân chiến sĩ ở trong loại thời tiết giá rét này mà vẫn kiên trì tiến công, cho nên mới đưa tới một thiên tài như vậy.
Xin mọi người nhớ tới cái tên này : Cuồng Tường, bởi vì không lâu sau đó, Cuồng Tường liền biến mất bên trong bộ đội dã chiến của quân Lam Vũ, hắn nhận được mệnh lệnh trức tiếp từ Dương Túc Phong, rời khỏi bộ đội dã chiến, tới một phòng thí nghiệm vĩnh viễn bảo mật, trong thời gian sau này, cái phòng thí nghiệm đó đã chế ra vô số sản phẩm cũng tạo ra cố số thảm án giết người, nhưng con người tên Cuồng Tường, lại hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của công chúng.
- Mẹ nó! Cái trò này thật là âm hiểm! Bất quá cũng rất là lợi hại!
Đường Vĩ thở dài vỗ vai Tôn Uy nói, vốn bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ và bộ thống soái tối cao đều cho rằng Tịch Môn Quan phải đánh mười ngày nửa tháng, nói không chừng còn phải cần không quân phối hợp mới có thể chiếm lĩnh được, không ngờ rằng còn chưa tới hai ngày đã bị một đám tân binh chiếm mất rồi, tốc độ như thế này, sợ rằng ngay cả Dương Túc Phong cũng không ngờ được.
Đúng là khi Dương Túc Phong nhận được báo cáo thì mặt đầy vẻ kinh ngạc, còn cho rằng là Đường Vĩ nói láo, sau đó xác nhận mấy lần mới biết đúng là sự thực, trong lòng cảm khái không thôi, không ngờ một đám tân binh cũng lợi hại như thế, đúng là không thể nhìn người từ khe cửa được!
Sau đó quân Lam vũ đưa ra bố cáo nên rõ vào đúng 4 giờ chiều ngày 11 tháng 11 năm 1731, quân Lam Vũ đã sáng tạo ra một kỳ thích, bội đội tiền tuyến gần như toàn do tân binh tạo thành ở vương quốc Cung Đô, chỉ dùng thời gian vẻn vẹn có hai ngày, đã đánh chiếm được Tịch Môn quan được xưng là cứ điểm hiểm yếu nhất của vương quốc Cung Đô, bố cáo này làm cả nước Y Lan chấn kinh, cũng làm cho toàn bộ đại lục Y Lan chấn kinh.
Bất quá, khi đó ngoại trừ Dương Túc Phong ra, không một ai chú ý tới một tin tức còn quan trọng hơn nữa, đó là thứ khói mang chất độc này, về sau một ban ngành bí mật nào đó của nhân Lam Vũ nhận được một loại nhiệm vụ đặc thù, đó chính là nghiên cứu lựu đạn có thể phát ra khói độc làm thương hại đến cơ thể con người.
Bởi vì một số nguyên nhân, Dương Túc Phong không đem loại lựu đạn này gọi là lựu đạn hơi độc, mà dùng một cái tên rất phổ thông tựa đúng tựa sai, là “lựu đạn khói”.
Đương nhiên, dạng nhân tài như Cuồng Tường thì vạn vạn lần không thể lãng phí được.
Gió núi thổi làm khói độc dần dần tan đi, nhưng binh sĩ nước Y Lan trúng độc hôn mê cũng dần dần tỉnh táo lại, bọn chúng rất không phục, bọn chúng cũng không hiểu, bọn chúng cũng chẳng biết vì sao bị quân Lam Vũ bắt làm tù binh, bọn chúng cũng bất lực, bởi vì bọn chúng đã không còn năng lực thay đổi vận mệnh.
Tịch Môn Quan mặc dù được công chiếm rồi, nhưng bọn Đường Vĩ sau một khoảng hưng phấn ngắn ngủi, mau chóng khôi phục lại binh thường, bời vì bọn họ phát giác ra ở phía trước còn con đường rất dài cần phải đi, nên bọn họ không vui mừng nổi nữa.
Tịch Môn Quan đúng là đã bị công chiếm rồi, nhưng muốn tiến vào thủ đô thành Kiếm Cung còn phải đột phá qua hai nơi hiểm yếu là cửa Thiên Đường và khe Răng Sói, mà hai nơi hiểm yếu này, do địa hình đặc thù, đều không thể dùng khói độc để công phá được.
Quân Lam Vũ có biện pháp gì mới không? Còn quân đội nước Y Lan hiện giờ thì đang nghĩ gì?