Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1075: Chương 1075: Vọng tây bắc - xạ Thiên Lang (P5)




Vương quốc Cung Đô là một quốc gia tập võ thành phong tục, kiếm là cơ sở tồn tại của quốc gia này, trẻ con ở nơi này, từ nhỏ đã có một mộng tưởng đó chính là dùng kiếm lãng du thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, trở thành kiếm sĩ tốt nhất, bởi kiếm là vua.

Ở trong những truyền thuyết cổ xưa, quốc vương của vương quốc Cung Đô, chính là kiếm sĩ xuất sắc nhất, bọn họ gọi quốc vương là kiếm vương, đương nhiên, đó chỉ là một mộng tưởng đẹp mà thôi, kiếm sĩ xuất sắt nhất, cũng chính là kiếm vương, chẳng có quan hệ lớn lắm với bảo tọa của quốc vương, có điều nó chẳng hề gây trở ngại cho quốc vương của vương quốc Cung Đô gọi nơi ở của rmình là cung Kiếm Vương.

Thành Kiếm Cung là một tòa thành quy mô không thể sánh được với thủ phủ của các quốc gia trên đại lục Y Lan, trên thực tế, cả Kiếm Vương cung cũng có thể nói là đơn sơ.

Xuất khẩu vô số lính đánh thuế nên vương quốc Cung Đô đương nhiên là không thiếu gì tiền, nhưng lại thiếu vật liệu xây dựng đủ quý giá, cũng thiếu công trình sư xuất sắc và công nhân thành thạo việc xây dựng, hai cái sau thì còn có thể dùng tiền mà mời được, nhưng vật liệu xây dựng quý mà muốn vận chuyển tới thành Kiêm Cung, thì chi phí giá thành thật sự là quá lớn, lớn tới mức mỗi đời quốc vương của vương quốc Cung Đô đều không nỡ bỏ ra món tiền đó, cuối cùng thành Kiếm Cung liền dùng vật liệu tại chỗ xây dựng lên.

Bởi vì ảnh hưởng của địa hình xung quanh cho nên nó cũng không thể mở rộng quá lớn, bất quá đối với cư dân của của vương quốc Cung Đô mà nói, thì quy mô của thành Kiêm Cung cũng đã đủ rồi.

Lãnh thổ của của vương quốc Cung Đô toàn bộ đều là những vùng đối núi chập chùng chẳng có nổi nửa tấc bình nguyên, thậm chí ngay cả một cái thung lũng lớn một chút cũng không có, cho nên cư dân vô cùng phân tán, thường thường là ở trên ngọn núi này có mấy hộ, ở trên ngọn núi kia có mấy nhà, rất hiếm có thôn trấn trên năm trăm người.

Nhân khẩu thường trú ở thành Kiếm Cung cũng chưa tới ba mươi vạn người, đó còn là sau khi thành lập nên thành Kiếm Cung mới thống kê, còn trước đó con số khả năng là còn chưa tới hai mươi vạn người.

Đương nhiên, thành Kiếm Cung cũng có chỗ độc đáo riêng của nó, ấn tượng đầu tiên nó mang tới cho người ta hết sức sâu sắc, nó là một tòa thành treo lơ lửng ở giữa chân núi, xung quanh có vô vàn hẻm núi hang sâu, những thứ đó đều là tấm lá chắn thiên nhiên cho thành Kiếm Cung.

Có một số vách núi cao tới hơn ba nghìn mét, nhìn không thấy đáy, chỉ có chim ưng mới có thể bay qua được.

Nếu như nói tới trình độ hiểm yếu tự nhiên, cho dù là Minh Na Tư Đặc Lai được mệnh danh là tòa thành kiên cố nhất đại lục Y Lan cũng không thể sánh được với thành Kiếm Cung, bất quá, tường thành Kiếm Cung mỏng yếu hơn tường thành của Minh Na Tư Đặc Lai nhiều, chỉ có vài chỗ tường ngói trông dày dặn một chút.

Khi tin tức Tịch Môn Quan bị công chiếm truyền tới thành Kiếm Cung, thì đã là sáng sớm ngày 12 tháng 11, mặc dù không có thông tấn vô tuyến điện, nhưng loại chuyện tối quan trọng này, tốc độ tin tức thành Kiếm Cung nhận được vẫn rất nhanh, bởi có bồ câu đưa thư chuyên môn truyền về những tin tức quan trọng hàng đầu.

Vốn tin tức truyền về thành Kiếm Cung còn có thể nhanh hơn một chút, chỉ tiếc rằng quân đội nước Y Lan đồn trú ở Tịch Môn Quan đã toàn quân bị diệt, ngay cả bồ câu đưa thư cũng bị khói độc hun cho ngất xỉu, nên tin tức căn bản không truyền đi được.

Đương nhiên quân Lam Vũ càng không thể làm cái chuyện ngu xuẩn này được, nguyên nhân là do sau nửa đêm quân đội nước Y Lan tuần tra phát hiện ra Tịch Môn Quan đã đổi chủ nhân, mới vội vàng đem bồ câu truyền tin về thành Kiếm Cung.

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên mỗi một công trình kiến trúc của thành Kiếm Cung, phản xa những ánh sáng cao thấp không đều, đây là một tòa thành kỳ dị, toàn bộ kiến trúc đều được xây dựng dựa vào lưng núi, cho nên trông không có quy tắc gì, nhấp nhô hỗn loạn.

Đường đi nơi này cũng đều đào ra từ đá núi thiên nhiên, có một số căn nhà còn do trực tiếp đào vào trong núi đá mà tạo thành, trông vô cùng gồ ghề, nhưng lại hết sức chắc chắn, rất nhiều căn phòng thiết kế ánh sáng không được tốt.

Bởi vì kiếm sĩ Cung Đô quá chú trọng vào vũ lực, mà xem nhẹ phát triển các phương diện khác, cho nên muốn mở cửa sổ ở trên những kiến trúc này cũng là chuyện có độ khó rất cao, đại bộ phận công trình kiến trúc chỉ có một hai ô cửa sổ xù xì, trông qua chẳng khác gì một cái nhà giam.

Cung Kiếm Vương, vương cung của vương quốc Cung Đô, thì tình hình có khá hơn được một chút, ít ra thì về mặt phân bố cửa sổ còn được coi là bình thường, nhưng kiếm sĩ Cung Đô vẫn không bỏ được cái tật xấu trời sinh, đó là tất cả mọi chuyện đều suy tính từ góc độ chiến tranh, cung Kiếm Vương cũng không phải là ngoại lệ.

Cung Kiếm Vương gần như là dùng đá chất đống lên mà thành, kiên cố thì kiên cố thật đấy, nhưng lại chẳng hề có lấy một chút tính thẩm mỹ nào, ở trong con mắt của rất nhiều người ngoài, hình dáng của cung Kiếm Vương có hơi giống một cái nhà tù, trang phục của thị vệ cung đình của cung Kiếm Vương nhìn qua cũng giống bộ dạng của đám cai ngục.

Một quan viên của vương quốc Cung Đô đối diện phía ảnh bình minh, chạy vào bên trong tòa vương cung trông cứ như trại giam này, hắn đã là khách quen của cung Kiếm Vương rồi, nên thị vệ của cung Kiếm Vương đương nhiên không làm khó hắn.

Nhưng quân đội nước Y Lan đồn trú ở bên trong cung Kiếm Vương thì lại không hề nề mặt hắn, một tiên quan quân cẩn thận kiểm tra toàn thân hắn xong, xác định là không mang theo bất kỳ thứ vũ khí nguy hiểm nào, mới cho hắn đi vào, đồng thời ghi rõ đăng ký chi tiết ở trên sổ sách: binh bộ thượng thư Vũ An Quốc, ngày nào tháng nào tới, tiến vào lúc nào, và rời đi lúc nào…

Đường Thiết Chiến quốc vương vương quốc Cung Đô chính đang luyện võ ở bên trong hậu viện của mình, thanh kiếm sắt nặng nề ở trong tay hắn vung lên tiếng gió vù vù, lá rụng ở bên trong đình viện đều bị hắn quét cho bay tung cả lên, đan thành từng vòng là hình tròn.

Đường Thiết Chiến đã nhận ra binh bộ thượng thư Vũ An Quốc tới nơi, nhưng vẫn không hề dừng thanh kiếm sắt ở trong tay, ngược lại càng tăng thêm sức lực múa lên, cuối cùng từng tấm là rụng đều bị hắn dùng thanh kiếm sắt lớn tước vụn, rơi lả tả xung quanh người của hắn.

Vào mùa đông, khí hậu khá là lạnh lẽo, nhưng Đường Thiết Chiến lại toàn thân mồ hôi đầm đìa, trên trán thậm chí còn có khói trắng bốc lên.

Đây là truyền thống của mỗi một kiếm sĩ Vung Đô, quốc vương của vương quốc Cung Đô cũng không phải là ngoài lệ, quốc vương bình thường đều là kiếm sĩ xuất sắc, à đương nhiên không phải là xuất sắc nhất.

Đường Thiết Chiến năm nay bốn mươi bốn tuổi, chính vào thời điểm tinh lực vượng nhát, chí hướng xa nhât của cuộc đời, chỉ tiếc rằng với điều kiện tự nhiên của vương quốc Cung Đô, quyết định nó chỉ có thể dựa vào cường quốc mà sinh tồn, còn vị quốc vương là hắn, cũng viễn viễn thấp hơn hoàng đế khác một cái đầu.

Cũng như cái tên của hắn vậy, Đường Thiết Chiến vốn không phải là tên thật của hắn, mà là do đế quốc Đường Xuyên ban cho, nhưng hắn cần phải tự hào về cái tên này.

Mấy phủ sau, Đường Thiết Chiến chầm chậm thu lại trường kiếm, đem nó cắm sâu vào trong mặt đất, nhận lấy khăn lông do cung nữ dâng lên, rồi phất tay đuổi đám cun nữ tránh ra, rồi lau mồ hôi toàn thân, thong thả hỏi:

- Quốc An, hình như có đại sự xảy ra rồi hả?

Vương quốc Cung Đô là một quốc gia rất quái dị, cơ cần chính trị của nó gần như sao y bản chính của đế quốc Đường Xuyên, thậm chí là so với đế quốc Đường Xuyên thì còn chính quy hơn, chế độ lục bộ cũng như thế.

Một vương quốc Cung Đô nhỏ nhỏ cũng bố trí lục bộ đầy đủ, chẳng có cách nào, nương nhờ người khác, không thể không cúi đầu, cuộc sống của một nước phụ thuộc chẳng hề tốt đẹp chút nào, thường xuyên có một số kẻ có dụng tâm khác, khích bác ly gián ở trước mặt hoàng đế mẫ quốc, nên vì giảm bớt rắc rối hết mức có thể, nên tất cả chế độ điều chiếu theo mẫu quốc là an toàn nhất, cũng là đỡ được việc nhất.

Kỳ thực, binh bộ thượng thư của vương quốc Cung Đô căn bản chỉ là mộ cái chức vụ không, không có thực quyền, bởi vì vương quốc Cung Đô căn bản là không có quân đội thực sự, tất cả chuyện liên quan tới quốc phòng của nó đều là do mẫu quốc đảm nhiệm, trước đây nhiệm vụ này giao cho quân đội đế quốc Đường Xuyên, còn hiện giờ thì giao cho quân đội nước Y Lan.

Vũ An Quốc tiến tới hai bước, hạ thấp giọng trầm tĩnh nói:

- Buổi chiều ngày hôm qua, quân Lam Vũ đã công chiếm Tịch Môn Quan.

Thân hình hùng vĩ của Đường Thiến Chiến bất giác khựng lại, trong măt cũng ánh lên tia sáng khiếp người, nhưng không hỏi lại điều gì. Là một quốc vương, hắn biết rất rõ tính cách của Vũ An Quốc, không phải là tin tức tình báo chính xác trăm phần trăm thì sẽ không báo lên.

Nếu như Vũ An Quốc nói quân Lam Vũ đã công chiếm Tịch Môn Quan vào hôm qua, thì đúng là quân Lam Vũ đã công chiếm Tịch Môn Quan, không có khả năng khác.

Vũ An Quốc nói bổ xung:

- Tin rằng Vân Đóa Thánh La hiện giờ cũng mới nhận được tin tức.

Đường Thiết Chiến mặt lạnh tanh, chầm chậm lùi lại hai bước, một lần nữa vung kiếm lên, kiếm sắt ở trong tay hắn múa khắp từ trên xuống dưới, những chiếc lá rụng vừa mới bị dày vò qua, cũng một lần nữa bị cuốn lên, bay ào ào trong không chung, cuối cùng bị xé nát càng triệt để hơn, theo cùng với gió lạnh hoàn toan fbiến mất dưới kiếm của Đường Thiết Chiến, hoàn toàn dung hợp với mặt đất làm một.

Vũ An Quốc lui ra, hắn biết Đường Thiết Chiến cần có một chút thời gian để tiêu hóa tin tức này.

Đối với vương quốc Cung Đô mà nói nói, hắn tạm thời còn chưa phán đoán được đây rốt cuộc là tin tức tốt hay là tin tức xấu, có lẽ, tất cả con phải dựa vào phản ứng của quân đội nước Y Lan, dù sao, quân Lam Vũ đả kích chính là quân đội nước Y Lan, đã kích sư phụ danh dự của chiến thần Tiêu Nam nước Y Lan.

Khẩu hiệu Tịch Môn Quan có thể thủ vững một trăm năm chính là do Vân Đóa Thanh La công khai tuyên bố, hiện giờ quân Lam Vũ chỉ dùng hai ngày là công phá được lời hứa hẹn một trăm nay này, có trời mới biết lão già đó có làm ra chuyện gì điên cuồng hay không.

Hai ngày, chỉ vẻn vẹn có mỗi hai ngày quân Lam Vũ đã đánh chiếm được Tịch Môn Quan, điêu fnày đối với vương quốc Cung Đô hay kể cả là đối với quân đội nước Y Lan đồn trú ở vương quốc Cung Đô mà nó đều dứt khoát là một tin tức làm cho người ta chấn động, thậm chí là tuyệt vọng.

Tin tưởng rằng vẫn chưa có ai quên, chỉ mấy tháng trước đó thôi, Vân Đóa Thánh La còn công khai tuyên bố chắn chắn, quân đội nước Y Lan có thể thủ vững Tịch Môn Quan một trăm năm, lúc đó, báo chí của nước Y Lan đúng là đã tâng bốc sư phụ của chiến thần lên tới tận mây xanh, văn chương ca tụng công tích của lão vang lên không ngớt.

Khi đó, trong nội bộ vương quốc Cung Đô mặc dù đại đa số mọi người đều không tin quân đội nước Y Lan có thể thực sự kháng cự lại được quân Lam Vũ, càng không tin những lời tuyên bố hùng hồn của Vân Đóa Thánh La.

Nhưng những nhân vật thượng tầng của vương quốc Cung Đô đều tin, quân đội nước Y Lan kháng cự lại quân Lam Vũ một hai năm là hoàn toàn có thể được, song chẳng một ai có thể ngờ được rằng, trong thời gian chưa tới hai ngày, quân Lam Vũ đã đá văng cánh cửa lớn thứ nhât của quân đội nước Y Lan, bất kể là kết quả như thế nào, sĩ khí của quân đội nước Y Lan đã gặp phải đả kích nặng nề.

Cái đả kích này, sợ rằng tới ngay cả Vân Đóa Thánh La cũng chưa chắc có thể chịu đựng nổi, vào lúc này đây, Đường Thiết Chiến lo lắng nhất không phải là vấn đề quân Lam Vũ có thể đánh bại quân đội nước Y Lan, mà là vấn đề quân đội nước Y Lan trước khi chết có hạ độc thủ với vương quốc Cung Đô hay không.

Thứ mình không có được thì phải hủy diệt, đây gần như đã là điều khắc sâu vào trong lòng kẻ thống trị cao tầng rồi, vạn nhất quân đội nước Y Lan cũng giở trò này ra với vương quốc Cung Đô, thì vương quốc Cung Đô sắp gặp phải tai ương rồi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Thiết Chiến mới chầm chậm ngừng múa kiếm, thuận tay cắm thanh thiết kiếm thật sâu vào trong đất, ngửa mặt nhìn lên trên trời.

Đường Thiết Chiến nghiêm túc suy nghĩ rất rất lâu, cuối cùng phải cảm khái thốt lên:

- Hai ngày, chỉ có hai ngày đã đánh hạ được Tịch Môn Qua … Dương Túc Phong đúng là tài giỏi! Không phục không được.

Vũ An Quốc nhìn bốn xung quanh, tin chắc không có người khác, mới cận thận nói:

- Thần nghe ngóng gián tiếp biết được chủ lực của quân Lam Vũ căn bản là còn chưa hành động, đánh chiếm Tịch Môn Quan, đều là một số binh sĩ mới nhập ngũ, tuyệt đại đa số bọn họ mới được tiếp thụ huấn luyện có ba bốn tháng thôi …

Đường Thiết Chiến chậm rãi gật đầu, im lặng xuất thần trong chốc lát, cuối cùng nói tới một vấn đề khác:

- Chuyện này người nước Y Lan tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu, ít nhất thì Vân Đóa Thánh La sẽ không thừa nhân. Tân binh quân Lam Vũ gì chứ, đó đều là đội đột kích hung mãnh nhất của quân Lam Vũ.

Lời thì nói như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn còn chất động rất mạnh, hắn đã bắn đầu ngả về phía sức mạnh mà quân Lam Vũ biểu hiện ra rồi. Quân đội nước Y Lan hùng mạnh hắn cũng biết, nhung có thể đánh bại được quân đội nước Y Lan thì đương nhiên là quân đội còn hùng mạnh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.