Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1076: Chương 1076: Vọng tây bắc - xạ Thiên Lang (P6)




Thất bại thê thảm của cuộc bạo loạn làm cho Đường Thiết Chiến thân là thủ lĩnh của kiếm sĩ Cung Đô cũng không thể không tin, võ lực của kiếm sĩ Cung Đô đã lạc hậu nghiêm trọng rồi, kiếm sĩ cung Đô cũng không thể nào kháng cự được súng đạn xạ kích, kiếm sĩ Cung Đô phải tìm kiếm một lối ra khác, mới có thể duy trì được địa vị của mình.

Quân Lam Vũ cấp cho vương quốc Cung Đô một hi vọng, Đường Thiết Chiến hi vọng có thể dẫn tàn dư của kiếm sĩ Cung Đô đi tới một tương lai mới huy hoàng hơn.

Đường Thiết Chiên trầm ngâm rồi thuận miệng hỏi:

- Ngươi nói xem, Dương Túc Phong muốn chúng ta làm gì?

Vũ An Quốc bình tĩnh đáp:

- Thần suy đoán, y muốn chúng ta không làm gì cả.

Đường Thiết Chiến gật đầu, biểu thị đồng ý với suy nghĩ của Vũ An Quốc.

“Không làm gì cả” thức là bao hàm ý tứ về hai phương diện: vương quốc Cung Đô không cần trở mặt với quân đội nước Y Lan, để tránh khỏi tổn thất; đồng thời , vương quốc Cung Đô cũng không nên trở mặt với quân Lam Vũ, hiệp trợ người nước Y Lan đối phó với quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong cho vương quốc Cung Đô một lập trường tốt nhất, đó là bảo trì trung lập, đó chính là bảo trì trung lập, trung lập tuyệt đối, không can thiệp vào đấu tranh của một phe nào, không cho nước Y Lan một cái cớ gây sự nào.

Dù sao hiện giờ vương quốc Cung Đô vẫn là một nước phụ thuộc của nước Y Lan, dưới tình thuốc chưa nắm chắc, nếu như nứoc Y Lan mà lỗ mãng ra tay, thì đạo nghĩa sẽ hoàn toàn đứng về phía bên vương quốc Cung Đô, lúc đó quân Lam Vũ tham gia vào cũng là danh chính ngôn thuận rồi.

Có lẽ chuyện này nhìn qua thì vô cùng hoang đường, chiến hỏa đã lan tới tận trên lãnh thổ của mình rồi, còn phải bảo trì trung lập, đạo nghĩa cái gì, lấy cớ cái gì, toàn bộ đều là những thư hư vô xa xăm, không một người thống trị nào để vào trong mắt.

Nhưng ở dưới tính huống hai bên thế lực cân bằng, có thể được ủng hộ về mặt đạo nghĩa, hoặc là có được một cái cớ thật đẹp, thì đối khi vẫn có một chút tác dụng, vương quốc Cung Đô muốn hoàn toàn quy phục quân Lam Vũ, cũng cần phải có một cái cớ thật đẹp.

Làm người ta kỳ quái nhất là, vương quốc Cung Đô đúng là có thể bảo trì trung lập, vương quốc Cung Đô không hề có biên chế quân đội chính thức, bởi thế không có quân đệ để nước Y Lan có thể lợi dụng trực tiếp, bất kể là nước Y Lan uy hiếp như thế nào, kiếm sĩ Cung Đô cũng sẽ không làm khó quân Lam Vũ, hơn nữa kiếm sĩ Cung Đô phân tán ở các địa phương trên toàn quốc, cho dù là mệnh lệnh của Đường Thiết Chiến, cũng chắc gì đã tập hợp được bọn họ lại.

Chỉ cần kiếm sĩ Cung Đô không động thủ với quân Lam Vũ, như vậy quân Lam Vũ liền có thể tới lui tự nhiên ở các địa phương khác trong vương quốc Cung Đô, thậm chí vượt qua một số con đường nhỏ giữa các ngọn núi xuất hiện ở trung tâm hành lang Á Sâm, thỉnh thoảng quấy nhiễu quân đội nước Y Lan, phá hỏng sản xuất hậu phương của nó, thậm chí phát triển đội du kích ở hành lang Á Sâm, những điều này sẽ làm cho quân đội nước Y Lan kêu trời như bọng.

Đường Thiết Chết trầm tư hỏi:

- Dương Túc Phong muốn làm gì đây?

Vũ An Quốc tự tin đáp:

- Y muốn thông qua nơi này của chúng ta tới hành lang Á Sâm.

Đường Thiết Chiến cau mày lại:

- Nhưng chúng ta ở nơi này …

Vũ An Quốc giải thích:

- Đại quân của y thì đương nhiên là sẽ không tới, nhưng quân đội chừng nghìn người thì sẽ có thể.

Đường Thiết Chiến gật đầu, một lần nữa tán đồng suy nghĩ của Vũ An Quốc.

Nếu như chỉ nghìn người của quân Lam Vũ đã có thể dễ dàng đánh hạ được Tịch Môn Quan, thì nghìn người đó xuất hiện ở trung tâm hành lang Á Sâm, đúng là sẽ mang lại uy hiếp cực lớn cho quân đội nước Y Lan.

Dù sao nơi đó cũng từng là lãnh thổ của bản thân đế quốc Đường Xuyên, một khi quân Lam Vũ xuất hiện ở nơi đó, muốn được sự hỗ trợ của cư dân đương địa không phải là quá khó khăn.

Đường Thiết Chiến đã nghiên cứu qua nội dung trong pháp điển của đế quốc Lam Vũ, chỉ riêng điều phân phối đất đai thôi, là đã có thể làm cho những nông dân ở hành lang Á Sâm phát cuồng rồi.

Nếu như đổi lại là ở địa phương khác, Đường Thiết Chiến thực sự muốn đi xem quân Lam Vũ trông như thế nào, chỉ tiếc rằng, thành Kiếm Cung nằm ở dưới sự khống chế chắc chắn của quân đội nước Y Lan, tự do hành động của quốc vương như hắn đã hoàn toàn bị thủ tiêu, hắn muốn rời khỏi cung Kiếm Vương cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Vì tránh những rắc rối không cần thiết, thậm chí cho quân đội nước Y Lan có cớ đề đồ sát, Đường Thiết Chiến tuyệt đối không thể rời khỏi cung Kiếm Vương.

Trầm mặc một lúc Đường Thiết Chiến lại hỏi:

- Ở phía bên Xạ Nhan có tin tức gì không?

Vũ An Quốc tiếc nuối lắc đầu, gian nan nói:

- Người của chúng ta không thể gặp được hắn, căn cứ tin tức tình báo chúng ta nhận được, Xạ Nhan đã rời khỏi cảng Ninh Ba, còn về phần hắn đi đâu thì cũng ta không biết, có lẽ Dương Túc Phong an bài cho hắn nhiệm vụ mới.

Xạ Nhan không tham gia cuộc chiến ở vương quốc Cung Đô, trên báo chí nói hắn vẫn đang ở cảng Ninh Ba của Ngân Xuyên đạo, nhưng trên thực tế, Xạ Nhan đã dẫn một phân tinh nhuệ của lữ đoàn bộ binh số 401 lục quân quân Lam Vũ, bí mật rời khỏi Ngân Xuyên đạo, âm thầm tập kết ở một địa phương nào đó tại Hương Xuyên đạo rồi, đang tiến hành diễn tập phương diện đổ bộ, chuẩn bị cho tác chiến quy mô lớn vào năm sau.

Còn về địa điểm đổ bộ chính xác, thì tạm thời vẫn là bí mật.

Chính đang nói chuyện, vệ binh của cung Kiếm Vương vội vàng đi vào, lớn tiếng báo cáo:

- Quốc vương bệ hạ, đặc sứ của nước Y Lan và Vân Đóa Thánh La cầu kiến.

Đường Thiết Chiến và Vũ An Quốc lập tức ngừng đàm thoại, Vũ An Quốc lùi sang vài bước, im lặng chờ Vân Đóa Thánh La tới.

Lời của vệ binh vừa dứt, Vân Đóa Thánh La đã tiến vào rồi.

Vân Đóa Thánh La đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng không hề có chút vẻ gì là gần đất xa trời cả, tinh thần của lão rất khỏe khắn, tính lực cũng vô cùng sung mãn, ánh mắt cũng lấp lánh hữu thân, sống lưng cũng vẫn thẳng tắp, đi đường mạnh mẽ, rất có khí chất của quân nhân, nhìn lướt qua một cái, trông rất giống chỉ mới bốn mươi tuổi, chính bởi vì như thế, học sinh của lão, Đại hoàng tử Tiêu Nam của nước Y Lan mới đồng ý để lão tới vương quốc Cung Đô chủ tri đại cục.

Vương quốc Cung Đô mặc dù đã bị nước Y Lan khống chế chặt chẽ rồi, nhưng ở trên danh nghĩa, vương quốc Cung Đô vẫn là nước phụ thuộc của nước Y Lan, còn có địa vị nhất định.

Khi đặc sứ của nước Y Lan tiến vào cung Kiếm Vương, vẫn phải dựa theo quy củ thông báo trước, được phê chuẩn rồi mới có thể tiến vào.

Đương nhiên với thân phận đặc sứ của nước Y Lan, quốc vương của vương quốc Cung Đô cũng không thể từ chôid tiếp khách, bất quá quy củ về mặt thể diện mọi người vẫn phải tuân thủ.

Nhưng hôm nay Vân Dóa Thánh La đã phá vỡ quy củ, không đợi cho Đường Thiết Chiến đồng ý đã xông vào, rõ ràng là có một số chuyện không hay đã xảy ra rồi.

Quả nhiên, Vân Đóa Thánh La chỉ tùy tiện hành lễ với Đường Thiết Chiến, rồi sắc mặt âm trầm nói:

- Hẳn là hai vị cũng đã biết chuyện của Tịch Môn Quan rồi.

Đường Thiết Chiến gật đầu, nói với chút đầy ưu lo:

- Đặc sứ đại nhân, Tịch Môn Qua chẳng phải nói là có thể kiên thủ một trăm năm sao? Có phải là xuất hiện điều gì nằm ngoài dự liệu rồi? Hay là chúng tôi cũng phái một số chiến sĩ Cung Đô chiến đấu cùng với các vị.

Vân Đóa Thánh La không để ý tới Đường Thiết Chiến diễn kịch, lạnh lùng nói:

- Không cần!

Trên mặt Đường Thiết Chiến lộ ra vẻ thất vọng, sự thất vọng này của hắn không phải là giả vòa ra, chỉ có điều hắn thất vọng không phải là bởi vì Vân Đóa Thánh La từ chối kiếm sĩ Cung Đô tham chiến, mà là bởi vì hắn cảm giác mình bị lạnh nhạt chưa từng có.

Kiếm sĩ Cung Đô dung là đã lỗi thời rồi, thậm chí loại binh pháp gia kiểu cổ như Vân Đóa Thánh La cũng không coi trọng nữa, kẻ từ khi vũ khí nóng sử dụng càng ngày càng rộng rãi, vương giả của thời đại binh khí lạnh đã bị vứt bỏ không chút do dự rồi, là đại biểu của kiếm sĩ Cung Đô, Đường Thiết Chiến đương nhiên tỏ ra rất thất lạc.

Vân Đóa Thánh La lạnh lùng nói:

- Tướng quân A Huy Nam đã đích thân tới tiền tuyến, chúng ta sẽ mau chóng đánh bại quân Lam Vũ thôi.

Vũ An Quốc vội vàng nhiệt tình nói:

- Như vậy xin hỏi đặc sứ đại nhân, chúng tôi có chỗ nào có thể góp sức được không.

Vân Đóa Thánh La nhìn thẳng vào Đường Thiến Chiến, âm trầm nói:

- Tôi tới nơi này là chuyên môn nhắc nhắc quốc vương bệ hạ, đừng nên làm những hành động vô nghĩa, tôi không muốn làm tổn hại tới hòa khí của mọi người. Nếu như không cần thiết, quốc vương bệ hạ tốt nhất cũng đừng nên rời khỏi cung Kiếm Vương, để đề phòng bất trắc.

Đường Thiết Chiến trong lòng cười lạnh, thể hiện hết sức khinh miệt Vân Đóa Thánh La, ở trước mặt mình thì vênh váo làm cái gì, có bản lĩnh thì đi mà vênh váo với quân Lam Vũ ấy, nhưng trên mặt lại hết sức cung kính nói:

- Đa tạ đặc sứ đại nhân quan tâm, tôi biết rồi.

Vân Đóa Thánh La lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo xoay người rời đi.

Đường Thiết Chiến và Vũ An Quốc nhìn nhau cười thầm, đều cảm thấy hôm nay tâm tình của mình không tệ, thống khổ của Vân Đóa Thánh La chính là khoái lạc của bọn họ, từ cái bộ dạng vừa rồi mà Vân Đóa Thánh La biểu hiện ra mà xét, lão ta đã bị chiến sự ở Tịch Môn Quan dày vò cho khổ sở rồi.

Có lẽ vị lão sư có thể dạy dỗ ra loại thiên tài quân sự như Tiêu Nam, hiện giờ cũng đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi, rốt cuộc là chủ động phản công lấy lại Tịch Môn Quan hay là chờ đợi quân Lam Vũ tiếp tục đánh tới đây?

Đây đúng là một vấn đề đau đầu! Cứ ì ra chịu đòn đương nhiên là không dễ chịu gì rồi, nhưng phản công Tịch Môn Quan chẳng lẽ lại dễ chịu lắm hay sao.

Một lát sau đó, lại có người tiến vào, thì ra là Quản Ninh Thiện thượng thư bộ hộ của vương quốc Cung Đô.

Đường Thiết Chiến tâm tình rất tốt, còn cho rằng có tin tức tốt đẹp gì, cho nên chủ động hỏi:

- Có chuyện gì?

Quản Ninh Thiện vẻ mặt quái dị nói:

- Thần nhận được báo cáo, nói tối hôm qua phát sinh ra một chuyện rất kỳ quái, ở trong sơn cốc cách phương bắc của chúng tab a mươi kilomet, đêm hôm qua nghe nói có thiên thần ở trên trời giáng xuống…

Kiếm sĩ Cung Đô xưa nay chưa từng tin thần phật quỷ quái, chỉ tin vào thanh trường kiếm ở trong tay mình, bởi thế Đường Thiết Chiến không đợi cho hắn nói xong, đã cay mày nói:

- Thiên thần cái gì chứ? Nói vớ nói vẩn! Ai nói là thiên thần?

Quản Ninh Thiện chần chừ đáp:

- Thần cũng không rõ lắm, căn cứ vào báo cáo của những người chứng kiến, bọn họ nói tối ngày hôm đó có nhứng tiếng ù ù cực lớn, giống như ở trên trời truyền xuống, nhưng bọn họ đi ra cửa nhìn thì lại không thấy cái gì cả. Về sau có một người thợ săn đi vào ban đêm nói, ở trong sơn cốc ngoài ba mươi kilomet kia, phát hiện ra rất nhiều người trang phục cổ quái từ trên trời hạ xuống…

Đường Thiết Chiến mất kiên nhẫn nói:

- Nói năng vớ vẩn, làm sao từ trên trời xuống được? Buộc dây thừng xuống à?

Quản Ninh Thiên nhún vai, kỳ thực hắn cũng không hiểu về chuyện này lắm, chỉ cảm thấy rất hiếu kỳ, cho nên chạy tới báo cáo với Đường Thiết Chiến, cuối cùng ngay bản thân cũng thấy chuyện này có chút hoang đường, chỉ đành bất đắc dĩ nói:

- Có lẽ là người thợ săn kia gặp phải ảo giác cũng không chừng.

Vũ An Quốc gật đầu nói:

- Chắn chắn là bị ảo giác rồi, trên trời làm sao có người xuống được chứ.

Sau đấy Quản Ninh Thiện báo cáo chi tiết tất cả những gì mà hắn biết, thì ra tin tức này đúng là một người thợ săn lang thang cung cấp, người thợ săn đó nói nhìn thấy hai cái thứ rất lớn từ bên trên bấu trời hạ xuống, sau dó có hơn một trăm người từ trong cái thứ đó bò ra, cuối cùng biến mất ở trong vùng núi.

Còn về phần hai cái thứ kia hình dạng như thế nào, rốt cuộc lớn bao nhiêu, hắn hình dung nửa ngày trời người khác cũng không hiểu nổi. Cuối cùng Đường Thiết Chiến quy kết chuyện này là nói bậy, đuổi Quản Ninh Thiện đi.

Gần như cùng lúc đó, Vân Đóa Thánh La cũng thu được báo cáo tương tự, lão đương nhiên cũng sẽ không tin cái loại chuyện thần phật quỷ quái vớ vẩn lung tung này, vì thế chỉ cau mày lại, trách mắng nhân viên tình báo mấy câu, rồi ném bản báo cáo hoang đường này sau một bên, sau đó suy nghĩ làm thể nào để ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ.

Nếu như lão không kịp thời ngăn cản được quân Lam Vũ tiếp tục tiến lên, thì lời tuyên bố hùng hồn kiên thủ một trăm năm kia sẽ hoàn toàn trở thành trò cười rồi.

Đương nhiên, vào lúc này Đường Thiết Chiến và Vân Đóa Thánh La đều không ngờ được rằng, bộ độ không quân của quân Lam Vũ đã âm thầm tiếp cận thành Kiếm Cung, suất lĩnh bộ đội nhảy dù tới đây, chính là hai tên gia hỏa gan lớn hơn trời Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, bọn họ lần trước nếm được mật ngọt bắt sống tiểu thiên vương ở Ngân Xuyên đạo, lần này muốn diễn lại trò cũ, chơi một vố mò kim đáy bể hoành tráng.

Hoa lửa mỹ lệ, sắp nở rộ ở thành Kiếm Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.