Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1077: Chương 1077: Vọng tây bắc - xạ Thiên Lang (P7)




Vân Đóa Thánh La rời khỏi thành Kiếm Cung là lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa Thiên Đường, lão quyết tâm kìm chặt thế tấn công của quân Lam Vũ ở nơi này, Tịch Môn Quan không ngờ bị công chiếm trong thời gian hai ngay, trở thành sự kiện mất mặt nhất trong đời lão ta, mà thậm chí lão không biết nguyên nhân Tịch Môn Quan bị công chiếm là gì, quân Lam Vũ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để đánh hạ Tịch Môn Quan, tới tận bầy giờ lão vãn mù mờ.

Con người ta luôn tồn tại sự sợ hãi trời sinh đối với những sự chuyện mình không biết, cho dù là người có đầy kinh nghiệm chiến trường như Vân Đóa Thánh La cũng không phải là ngoại lệ, bởi thế cho dù thiếu tướng A Huy Nam quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan đã đích thân đến cửa Thiên Được tọa trấn, Vân Đóa Thánh La vẫn cảm thấy rất không yên tâm, lão muốn đích thân tới xem xem quân Lam Vũ còn có thủ đoạn gì nữa.

Thiếu tướng A Huy Nam tỏ ra có chút nóng nảy, Tịch Môn Quan bị đánh hạ đối với vị thiếu tước sắp năm mươi tuổi mà nói đúng là một sự đả kích rất lớn.

Thiếu tướng A Huy Nam là điển hình của loại tướng lĩnh không cần có công chỉ cầu vô tội, còn thời gian năm năm nữa thôi là hắn có thể yên ổn nghỉ hưu rồi, hắn không hi vọng trong khoảng thời gian này xuất hiện điều gì làm loạn kế hoạch, thậm chí còn cầu khẩn trời cao ngàn vạn lần đừng lấy đi tính mạng của mình.

Vốn A Huy Nam cho rằng dựa vào địa hình hiểm yếu của vương quốc Cung Đô, ngày tháng của hắn ở vương quốc Cung Đô sẽ rất thoải mái, ai mà ngờ được quân Lam Vũ cho một gậy, hắn còn chưa kịp tỉnh lại, thì đã mất luôn Tịch Môn Quan rồi, thiếu tướng A Huy Nam ý thức được tiền đồ của mình vô cùng nguy hiểm rồi.

Không quan tâm tới bộ dạng đường xa mệt mỏi của mình, Vân Đóa Thành La lập tức hỏi chuyện liên quan tới quân Lam vũ:

- Tình hình như thế nào rồi.

- Chẳng thế nào cả.

Thiếu tướng A Huy Nam trả lời cho qua, thực tế cũng chẳng phải là trả lời cho qua, tình huống ở tiền tuyến đúng là chẳng có gì.

Vân Đóa Thành La nâng kính viễn vọng lên, từ vì trí chòi canh ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy trên mặt đất lồi lõm mấp mô ở phía dưới, binh sĩ của quân Lam Vũ đang uể oải tiến hành công kích, tốc độ của bọn họ rất chậm, động tác cũng rất thiếu thành thạo, thậm chí có chút cứng đờ, đồng phục ngụy trang của bọn họ thì trông rất phẳng phiu, tựa hồ là lần đầu tiên lên chiến trường, có một số binh sĩ quân Lam Vũ còn ra dấu hiệu kỳ quái với nhau, sau đó lại cười trộm, nội dung họ cười trộm đó tất nhiên chẳng liên quan gì tới chiến trường.

Nhưng bất kể là vào lúc nào, bọn họ cũng không cho quân đội nước Y Lan cơ hội xạ kích, đơn thuần dựa vào động tác ẩn nấp mà nói, binh sĩ quân Lam Vũ đúng là hạng nhất.

Thiếu tướng A Huy Nam tức tối nói:

- Lần nào cũng như thế này, mỗi lần là một loại quân khác nhau, hình như quân Lam Vũ thực hành luân xa chiến.

Quân Lam Vũ thực hành luân xa chiến đương nhiên không ảnh hưởng quá lớn tới quân đội nước Y Lan, dù sao thao tác súng trường Chấn Thiên cũng không cần phải dùng quá nhiều sức lực, quân Lam Vũ đến bao nhiêu, quân đội nước Y Lan đều có thể tiêu diệt bấy nhiêu.

Chỉ có điều nhìn thấy bộ đội quân Lam Vũ đi qua đi lại như đèn cù, quan binh của quân đội nước Y Lan cũng có nhiều cảm giác thất lạc, dù sao chiến tranh trong biên cảnh vương quốc Cung Đô có khả năng phải kéo dài một thời gian rất lâu, quân Lam Vũ có thể không ngừng luân chuyển bộ đội, mệt một cái là có thể lùi về hậu phương, nghỉ ngơi thật khỏe rồi mới quay trở lại.

Nhưng quân đội nước Y Lan thì lại không thể, bọn chúng căn bản không có cơ hội đẻ luân chuyển, hơn hai vạn người bọn chúng bị trói chết vào vương quốc Cung Đô cái vùng đất hoang vu nghèo khó này ròi.

Một lúc sau Vân Đóa Thành La cũng tỏ ra có chút tức giận rồi, trong lòng trang ngập lửa giận với sự vô sỉ và miệt thị của Dương Túc Phong, bởi vì lão đã nhìn ra, quân Lam Vũ tham dự công kích đều là tân binh, cứ như Dương Túc Phong căn bản không muốn đánh hạ vương quốc Cung Đô, mà là lấy binh sĩ nước Y Lan ra để luyện quân vậy.

Điều này đối với thượng tướng lục quân nước Y Lan đã từng rất cao ngạo mà nói, thực sự là quá phẫn hận, không ngờ mình đã trở thành đối tượng luyện binh của quân Lam Vũ rồi, nhưng, mơ hồ Vân Đóa Thành La lại cảm giác được, quân Lam Vũ không đơn giản chỉ là luyện binh mà thôi, nhất định là còn mưu đồ không thể cho người ta biết nào đó.

- Nhắc nhở bộ đội tiền tuyến chú ý, không được coi thường tân binh của quân Lam Vũ, không được lặp lại vết xe đổ của Tịch Môn Quan.

Vì để cho an toàn, Vân Đóa Thành La trầm tĩnh hạ mệnh lệnh, lão ta bắt đầu có chút hoài nghi, Tịch Môn Quan bị đánh hạ, có phải là do quân phòng thủ đã quá coi thường tân binh quân Lam Vũ hay không, nếu thực sự mà là như vậy, thì quân Lam Vũ chớ mơ tưởng tiến lên thêm nửa bước, bởi vì, lão, Vân Đóa Thành La, tuyệt đối sẽ không coi thường quân Lam Vũ.

Vân Đóa Thành La tự cho rằng mình đã nghiên cứu rất sâu về quân Lam Vũ, từ sau khi quân Lam Vũ quật khởi ở đại lục Y Vân, lão đã sinh ra hứng thủ rất mạnh mẽ đối với Dương Túc Phong và quân Lam Vũ, muốn nghiên cứu sâu thêm nguyên nhân đứng sau sự quật khởi của y, chỉ bởi vì đại lục Y Vân cách nước Y Lan quá xa, cho nên tư liệu tình báo lão nắm bắt được vô cùng có hạn, cho nên nghiên cứu không thể nào triển khai được.

Nhưng từ sau khi quân Lam Vũ đổ bộ lên đại đại lục Y Lan, Vân Đóa Thành La liền miệt mài cặm cụi triển khai nghiên cứu sâu thêm về quân Lam Vũ, mong tìm được đông lực cơ bản của sự quật khởi của quân Lam Vũ.

Chính dưới sự dẫn của Vân Đóa Thành La, Tiêu Nam cũng chuyên nghiên cứu về quân Lam Vũ, nhưng Tiêu Nam càng chú ý về vấn đề chiến thuật chiến lược hơn, cuối cùng, dưới ở gợi ý của Vân Đóa Thành La, Tiêu Nam đề xuất ra sách lược cơ bản học tập theo quân Lam Vũ, ý đồ dựa theo ý hướng của quân Lam Vũ để rèn luyện quân đội nước Y Lan.

Nhưng, rất đáng tiếc, năng lực của Tiêu Nam vẫn không thể làm được điều này, phái bảo thủ trong quân đội nước Y Lan thực lực quá mạnh, bọn chúng lợi dụng ảnh hưởng cực lớn của Y Lan vương Tiêu Trầm mấy trăm năm qua với người dân nước Y Lan, phát ra một số sách vở ố vàng của ông ta, trích dẫn một số ý nghĩa chích trong đó tiền hành giải thích, lợi dụng uy vọng của Tiêu Trầm để áp chế kể hoạch của Tiêu Nam, cuối cùng khiến cho Tiêu Nam chỉ có thể làm sư đoàn bộ binh số 37 kín đáo triển khai phương châm chính sách học tập quân Lam Vũ.

Lần này Vân Đóa Thành La chủ động xung phong tới vương quốc Cung Đô chính là hi vọng có thể làm nên một số công tích khiến cho người dân nước Y Lan chú ý, sau đó lợi dụng ánh hào quang của công tích đố để hỗ trợ Tiêu Nam.

Tiêu Nam có quan hệ rất mật thiết với sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan, nếu như có thể để hắn chỉ huy sư đoàn bộ binh 66 giành được chiến thắng xuất sắc quân Lam Vũ ở vương quốc Cung Đô, thì rất nhiều vãn đề cũng theo đó mà được giải quyết.

Cho nên Vân Đóa Thành La công khai hô hào khẩu hiệu kiên thủ một trăm nắm, nhưng lão không ngờ được rằng quân Lam Vũ lại có thể lợi hại như thế, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi thôi đã biến khẩu hiệu kiên thủ một trăm năm của lão biến thành một trò cười cực lớn.

Bất quá sai lầm này vẫn có cơ hội bù đắp, cơ hội đó chính là cửa Thiên Đường.

Cửa Thiên Đường là một loạt vùng đất trũng thấp, xung quanh đều là những vách núi dựng đứng dóc ngược, ở giữa đó chỉ có một con đường đi chật hẹp, mà ở trung tâm của con đường này, có một thung lung nhỏ hình tròn, đất đai của thung lũng vô cùng rắn chắc, đại bộ phận là đã vôi, mấp mô không đều.

Đứng ở chính giữa tam của vùng thung lũng này mà nhìn lên trên trời, cũng sẽ phát hiện ra bầu trời mang hình tròn, vì thế vùng đất này mới được cư dân đương địa gọi là cửa Thiên Đường, ý tứ là nơi nhìn lên thiên đường.

Dựa theo lý thuyết mà nói, vượt qua vùng đất trũng này là rất dễ, nhưng Vân Đóa Thánh La lại quyết tâm đem nó biến thành cứ điểm quân Lam Vũ không thể vượt qua được.

Ở trên loại địa hình như thế này, binh lực của quân Lam Vũ không thể triển khai, đại pháo cũng không thể sử dụng, bởi vì đỉnh núi dựng ngược ở xung quanh đó hạn chế pháo hỏa của quân Lam Vũ, muốn vượt qua vùng đất này, quân Lam Vũ chỉ có cách dùng phương tiến công trực diện, mà ở trước mặt súng trường Chấn Thiên, quân đội nước Y Lan có thể dựa vào ưu thế về mặt số lượng đánh cho quân Lam Vũ phải chạy té đái vãi phân.

Lợi dụng địa thế thiên nhiên của đá vôi, quân đội nước Y Lan xây dựng vô số lo cốt ở nơi này, toàn bộ đều là những lô cô rất thấp rất bằng, có thể kháng cự hữu hiệu súng máy và súng tiểu liên của quân Lam Vũ càn quét, nhưng lô cốt này vô cùng kiên cố cũng có thể kháng cự quân Lam Vũ pháo kích.

Mặc dù quân Lam Vũ vẫn chưa hề pháo kích, nhưng bởi vì quân đội nước Y Lan ở Tịch Môn Quan toàn quân bị diệt, cho nên Vân Đóa Thánh La không hề biết chuyện quân Lam Vũ sử dụng khói độc, nên không tiến hành chuyên môn đề phòng khói độc.

Nhưng địa hình ở nơi này đã cứu được cái mạng của lão, ở cửa thiên đường bốn phương tám hướng là đỉnh núi bao vây, rất hiếm có gió, cho dù là có thì cũng là từ bên trong thổi ra ngoài, cho nên quân Lam Vũ căn bản không có cách nào mô phỏng lại thắng lợi ở Tịch Môn Quan, Cuồng Tường cũng chỉ đành nhún vai bât lực, giang hai tay ra, tỏ ý mình cũng không có cách nào.

Nếu như không có cách nào, vậy cũng chỉ đành lăn lên mà đánh nhau giáp lá cà trực diện thôi, dù sao thì Đường Vĩ cũng không gấp, ngày nào cũng đều có rất nhiều tân binh bị vận chuyển tới nơi này, mục đích chính là để thấy máu, vậy cứ để bọn họ xếp hàng đi lên thấy máu là được rồi.

Do địa hình quá chật hẹp, binh lực không thể nào triển khai, mỗi một lần quân Lam Vũ có thể tham gia công kích thậm chí không tới một trăm người, chiến đấu lúc liền lúc đứt, vừa không thú vị, lại chẳng kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.