Trần Ninh Viễn kêu lên với vẻ hết sức khoa trương, thu hút ánh mắt của không ít người, vì thế rất nhiều người nâng kính viễn vọng hoặc là dụng cụ đo đạc khoảng cách, từ đằng xa nhìn chằm chằm vào cảng Kim Lăng.
Trương Chi Phong bán tín bán nghi cướp lấy kính viễn vọng của Trần Ninh Viễn, nhìn về cảng Kim Lăng đằng xa, quả nhiên cảng Kim Lăng ngày hôm nay xuất hiện rất nhiều hiến binh, còn có vô số cảnh vệ, cơ bản đã phong tỏa toàn bộ bến tàu của cảng Kim Lăng, làm cho cảng Kim Lăng mang theo một không khí căng thẳng thần bí.
Trương Chi Phong đương nhiên là sẽ không tin những lời nói nhăng nói càn của Trần Ninh Viễn, hắn và Trần Ninh Viễn dẫn theo sáu mươi quan quân học sinh, còn chưa có sức ảnh hưởng lớn tới mức đáng để xuất động hiến binh ra nghênh tiếp.
Trần Ninh Viễn đang sốt ruột liên hệ với bến tàu của cảng Kim Lăng, chuẩn bị tìm vị trí cập bờ thích hợp, kết quả phòng quản lý bến tàu bận rộn một lúc, mới liên hệ xong xuôi, đồng ý ưu tiên cho Long Nha chiến hạm của Trần Ninh Viễn cập bến.
Sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, cảng Kim Lăng đã càng thêm tấp nập, trừ vô số quân đội và vũ khí trang bị ra, vật tư vận chuyển hàng ngày cũng trở thành trọng tâm vận chuyển, vô số thuyền vận chuyển cần xếp hàng ra vào cửa cảng, chờ đợi là chuyện thường tình.
Bất quá đối với chiến hạm của quân Lam Vũ thì đây mới là lần đầu tiên, vì thế Trần Ninh Viên liền lưu ý, cẩn thận nhìn bốn xung quanh, quả nhiên phát hiện ra có một số điều không ổn.
Thì ra ở phía bắc của Long Nha chiến hạm số 303, có một đội thuyền vô cùng quái dị, số lượng thuyền không nhiều, bất quá toàn bộ đều là thuyền vận chuyển siêu kích cỡ với tải trọng quá ba nghìn tấn, hơn nữa tất cả vật tư ở trên thuyền, đều được dùng vải đen bao chặt lấy, nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy bất kỳ thứ gì ở bên trong, nhưng độ cao của nó đã đủ làm cho mọi người chú ý.
Ở bên trên mỗi một chiếc thuyền vận chuyện, đều có cảnh vệ quân Lam Vũ cầm súng canh gác, cảnh giác theo dỏi xung quanh, càng thu hút tới không ít ánh mắt hiếu kỳ, ở trên thuyền nhìn không thấy thuyền viên và thủy thủ đâu cả, không biết là bọn họ tập trung ở đâu mất rồi.
- Lão Trương này, ta dám cá, đây nhất định là hàng hóa của nữ vương Tô Khắc La bệ hạ đấy.
Trần Ninh Viễn tật xấu gì khác không có, chỉ mỗi tội lắm mồm, mà không may Trương chi Phong lại không thích nói chuyện cho lắm, Tô Phỉ Thái Vi mặc dù cùng Dương Túc Phong đi tới với nhau, bất quá ở sau lưng còn có rất nhiều người gọi nàng là nữ vương Tô Khắc La, bời vì có rất nhiều người không biết tên của nàng, ví như tên Trần Ninh Viễn này vậy.
Không chỉ tên Trần Ninh Viễn mồm mép suốt ngày này không biết tên của Tô Phỉ Thái Vi, hơn nữa, hai năm nay cùng với việc vận chuyển được phát triển cao tốc, cái tên nữ vương Tô Khắc La càng ngày càng có nhiều người quen gọi rồi.
- Vì sao? Hàng hóa bình thường cần phải có hiến binh và cảnh vệ xuất hiện sao?
Trương Chi Phong chẳng buồn để ý tới Trần Ninh Viễn, hắn vốn rất muốn cám ơn Trần Ninh Viễn cho đi nhờ, chỉ tiếc là suốt cả dọc đường đi, chỉ trừ lúc ngủ ra còn những thời gian khác tên Trần Ninh Viễn này đều không ngừng ồn ào rát cả tai, hơn một trăm con người ở trên thuyền nói cũng không nhiều hơn Trần Ninh Viễn được, Trương Chi Phong là người thích yên tính, cho nên thực sự quá đau khổ.
Vốn Trương Chi Phong chuẩn bị đáp thương thuyền tới đại lục Y Lan, nhưng mệnh lệnh của Dương Túc Phong rất khẩn cấp, cho nên hắn chỉ đành chọn biện pháp khác, vừa vặn hạm đội Khắc Lý Khắc Lan từ địa khu Mỹ Ni Tư đi tới đại lục Y Lan chấp hành tuần tra chiến đấu, vì thế hắn liền đi lên Long Nha chiến hạm số 303 của hải quân quân Lam Vũ.
Quả nhiên, tốc độ của Long Nha chiến hạm rất nhanh, còn tới đại lục Y Lan sớm hơn mười ngày so với dự liệu của hắn, chính đang vui mừng tới được đại lục mới, không ngờ rằng lúc xuống thuyền lại còn phải chờ đợi.
- Ngươi có biết đó là hàng hóa gì không? Ta dám khẳng đinh, chắc chắn đây là hàng hóa mang về từ Âm Nguyệt Hoàng Triều.
Trần Ninh Viễn làm ra vẻ am hiểu nói, trên mặt làm ra vẻ hết sức thần bí, giống như hắn đã biết trước là bí mật gì vậy.
Cùng với việc quân Lam Vũ gỡ bỏ hạn chế nghề đóng thuyền và vận chuyển ở trên biển, hiện giờ việc vận chuyển thông thường ở trên biển của quân Lam Vũ, đã hoàn toàn giao cho dân gian rồi, chỉ có khi vận chuyển những loại hàng hóa rất đặc thù, thì mới sử dụng tới hai đội thuyền vận chuyện đặc biệt.
Dưới quyền không chế của quân LamVũ, có đội vận chuyển là thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường và thường đoàn mậu dịch Tô Khắc La, chủ của nó lần lượt là Ngu Mạn Ái và Tô Phải Thái Vi, những chiếc thuyền thần bí này đều là thuyền của Tô Phỉ Thái Vi, cho nên Trần Ninh Viễn mới có phản đoán như thế.
Trong khoảng thời gian này, đội thuyền của Tô Phỉ Thái Vi đều qua lại liên tục giữa đại lục Y Lan và liên minh Nhã Ca, mang trở về không hoàng kim bạch ngân.
Để có được sự hỗ trợ của Dương Túc Phong, từ đó đán áp Đại Lôi Nhĩ nữ vương Ương Già, Lô Khắc Lôi Đế Á nữ vương mới nhậm chức của vương quốc Lâu Lan tỏ ra đặc biết tích cực, không ngừng chiêu mộ chiến sĩ Lâu Lan thành lập đội quân lính đánh thuê, sau khi trải qua huấn luyện sơ bộ, liền chuyển tới Âm Nguyệt Hoàng Triều, hiệp trợ Nghi Hoa Cung đối kháng với An Lạp Lệ Lôi nữ vương Âm Nguyên Hoàng Triều lai lịch không rõ ràng.
Mặc dù những đội quân lính đánh thuê này không được tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc, nhưng bọn họ dù sao cũng có vũ khí tiên tiến của quân Lam Vũ, cho nên lúc ban đầu đúng là đã lấy lại được không ít thể diện cho Nghi Hoa cung, để báo đáp lại, Nghi Hoa cung tặng rất nhiều hoàng kim bạch ngân làm điều kiện trao đổi, số hoàng kim bạch ngân này đều vận chuyển trực tiếp tới đại lục Y Lan.
Hàng hóa của Âm Nguyệt Hoàng Triều vận chuyển phải đi qua liên minh Nhã Ca, bất quá dưới sự uy hiếp của hải quân quân Lam Vũ, các thế lực của liên minh Nhã Ca đều không dám can thiệp vào chuyện của quân Lam Vũ, khiến cho hoàng kim bạch ngân của Âm Nguyệt Hoàng Triều không ngừng chảy vào hầu bao của quân Lam Vũ.
Âm Nguyệt Hoàng Triều vốn là vùng sản xuất vàng bạc, dưới sự nỗ lực của Nghi Hoa cung, sản lượng càng cao.
Trương Chi Phong chậm rãi lắc đầu, không đồng ý với lời của Trần Ninh Viễn, bất quá hắn cũng không muốn tranh cãi, bởi vì hắn còn có truyện quan trọng hơn cần phải làm.
Khi tới đại lục Y Lan, dựa theo yêu cầu của Dương Túc Phong, Trương Chi Phong chọn ra sáu mươi học sinh tốt nghiệp của trường học quan quân lục quân quân LamVũ, cùng mình tới kinh đô Ni Lạc Thần.
Hiện giờ trước khi xuống thuyền, hắn phải trông coi bọn họ cẩn thận, nếu không những học sinh kích động này, trong đầu cuồng nhiệt đối với quân LamVũ và Dương Túc Phong, vạn nhất không khống chế được, ngất ngay ra đây thì phiền to.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Long Nha chiến hạm 303 chầm chậm cập bến.
Sau khi cáo biệt hạm trưởng hải quân Trần Ninh Viễn, Trương Chi Phong dẫn những học sinh của mình lên bến tàu, kết quả mau chóng bị hiến binh kiểm tra, người hiến binh cẩn thận kiểm tra chứng minh thư của Trương Chi Phong, không phát hiện ra vấn đề gì.
Nhưng đối với sau mươi người học sinh kia của hắn, lại đề cao cảnh giác, tra hỏi rất lâu làm cho càng ngày càng hoài nghi lai lịch của những chiếc thuyền vận chuyển kia, cho dù có là vận chuyện vàng bạc châu báu đi chăng nữa, tựa hồ cũng không cần phải tra xét nghiêm ngặt như thế.
Một lúc lâu sau, học sinh của Trương Chi Phong vẫn chưa được cho qua hết, làm Trương Chi Phong tính khí rất tốt cũng có chút càm giác tức giận, bất quá vào lúc này từ phía bắc bến tàu có một viên quan quân không quân đi đến, hắn nhìn kĩ một lượt, không ngờ lại là Hứa Nho Long.
Trương Chi Phong nhíu chặt mày, làm sao gặp phải Hứa Nho Long ở đây? Hắn và Hứa Nho Long đã chia cách khá lâu rồi, mặc dù vần còn liên lạc với nhau, bất quá đúng là đã ba năm không gặp rồi.
Hứa Nho Long không nhận ra Trương Chi Phong, còn đang mô hôi đầm đìa chạy qua chạy lại, không biết là đang tìm kiếm cái gì, tựa hồ là đang tìm người, nhưng nhìn thấy ở bến tàu có rất nhiều công nhân, lại chẳng ai liên hệ với bọn họ, Trương Chi Phong từ đằng xa gọi:
- Hứa Nho Long? Anh đang làm cái gì thế?
Hứa Nho Long tựa hồ nghe thấy có người gọi hắn, ngó đông có tây một lúc, hồi lâu mới phát hiện ra sự tồn tại của Trương Chi Phong, xem ra hắn đúng là bận tới mức tối tăm mặt mũi rồi, nhìn thấy Trương Chi Phong hắn vội vàng chạy tới, hồ nghi hết nhìn Trương Chi Phong rồi lại nhìn hơn sau mươi học sinh ở đằng sau nghi hoặc nói:
- Lão Trương, đều là con anh hết đây à? Anh kết hôn rồi hả?
Trương Chi Phong trừng mắt tức giận:
- Xéo đi!
Hứa Nhi Long cười hăng hắc, cũng không lấy làm phật lòng, hắn và Trương Chi Phong vốn ở cùng một liên đội bộ binh, còn sống ở cùng phòng, tình cảm rất tốt, cho dù Trương Chi Phong có trợn mắt to hơn trâu đi nữa hắn cũng không để vào trong lòng.
Đột nhiên, không biết Hứa Nho Long nghĩ tới cái gì, lại nhìn vào sáu mươi học sinh ở đằng sau lưng Trương Chi Phong, theo bản năng liếm môi, tựa hồ cảm thấy bọn họ rất hợp khầu vị, sau đó thân thiết ôm bả vai Trương Chi Phong, kéo hắn sang một bên, thần tình cổ quái hỏi:
- Lão Trương này, đám học sinh đó anh lừa được ở đâu ra vậy? Là đệ tử thân truyền của anh hả? Về mặt chính trị có tin tưởng được không?
Trương Chi Phong nheo mắt lại:
- Muốn cái gì? Muốn ý đồ với học sinh của tôi hả? Xéo! Một cái lông cũng không có đâu?
Hứa Nho Long vội vàng cười bồi nói:
- Không, không ,không, huynh đệ tôi đâu dám khoét góc tường của anh! Tuyệt đối không phải là cái ý đó, nếu tôi có ý đó, tôi uống nước sẽ bị sặc chết….
Trương Chi Phong lạnh lùng nói:
- Vậy anh cứ nhìn chằm chằm vào học sinh của tôi làm cái gì?
Hứa Nho Long cười tươi hết mức nói:
- Nghe nói đệ tử thân truyền của anh ai nấy đều là cao thủ, là tinh anh trọn ra từ hàng trăm người, dù cho có dẫm chân một cái …
Trương Chi Phong bực mìnhnói:
- Xéo đi! Anh biết thành giả dối như thế từ khi nào thế? Có lời thì nói, có rắm thì đánh đi!