Giang Thiên Hoa Lạc (Sơ Bộ)

Chương 7: Chương 7: Bình yên




Cô vừa phát hiện một chú sâu con, tặc lưỡi lắc đầu ngao ngán, tiếc thay cho số phận ngắn ngủi, hẩm hiu của sinh vật nhỏ. Rơi vào tay cô thì chỉ có nước chết thôi. Ba đã nói rồi, “Thương hoa thương lá chứ tuyệt đối không thể thương sâu!”. Thôi thì chết sớm một chút, có anh chị em bạn bè thì nói cô biết để cô tiễn họ xuống cùng, tránh khỏi độc cô cầu mã. Chết rồi thì cũng đừng tìm tới cô cảm ơn, nhanh nhanh đi đầu thai là được.

Đột nhiên một chiếc mũ chụp xuống đầu cô. Vừa ngước mắt lên đã thấy thân ảnh của hắn xuất hiện. Giọng hắn trách móc:

“Trời nắng như vậy sao còn ra đây?”

“Đào năm nay hình như ra muộn rồi.” Cô đáp, mặt vui vẻ nhìn hắn: “Ba, làm sao bây giờ?”

Hắn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Lát sau kéo cô ra xe, trực tiếp lái xe đến bách hóa thời trang. Cô thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy hắn cứ ướm mấy bộ đồ mùa đông to đùng lên người cô, xong lại vứt lên mặt quầy. Đã vậy còn khăn choàng, mũ len, giày ủng. Từ nãy tới giờ cũng phải hơn chục cái rồi. Cái quái gì đây?

Cô cười ra nước mắt, nhìn hắn dò xét.

“Ba! Giờ chưa hết mùa hè, tha mấy thứ này về làm gì? Vali đó… Tính đi đâu sao?”

Hắn đang thu dọn đồ đạc trong phòng, không nhìn đến cô, điềm tĩnh nói: “Tới Hắc Long Giang. Chẳng phải nói muốn xây một ngôi nhà băng ở đó sao.”

Cô chớp chớp mắt. Hắn mới nói cái gì? Hắc Long Giang? Cô có nghe nhầm không vậy? Hình như ngày trước đúng thật là cô đã nói như thế. Nhưng là nói với hắn như thế nào ấy nhỉ?

“Ba, Tư nhi muốn đến Hắc Long Giang, xây một ngôi nhà băng ở đó, hè qua đông tới đều được bè bạn với tuyết, được không?”

Hắn… Thì ra hắn vẫn còn nhớ. Không phải! Là chưa bao giờ hắn quên. Những lời mà cô nói, hắn chưa bao giờ quên cả.

Ngước mắt nhìn cô, hắn cười nhẹ: “Thế nào? Nhà xây xong rồi lại không muốn đến ư?”

“Đến chứ! Phải đến!”

Cô chạy đến ôm cổ hắn, hôn cái chụt vào má hắn như hồi còn bé xíu. Ôi Chúa ơi, vui phát khóc đi được! Thế giới của cô vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, mà bây giờ mới chính thức bắt đầu!

Cuộc sống cùng hắn ở Hắc Long Giang cực kì vui vẻ. Cô nhớ có một lần, cô đã ngồi cười trong nhà vệ sinh suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không muốn ra. Chuyện là thế này. Hai người sống cùng một nhà, ở chung một phòng là điều đương nhiên, huống hồ còn ngủ chung một giường nên không tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sáng hôm đó, trong khi hắn đang tất bật dưới bếp thì cô mới mở mắt chào buổi sáng. Nhanh chóng bật dậy, cô gấp chăn xếp gối gọn gàng, không ngờ cái thứ trên đệm êm kia lại đập ngay vào mắt. Hai chân cô run run, mắt mở to kinh hãi, sau đó thét gọi hắn:

“Baaaaaaa!”

“Chuyện gì?”

Tưởng cô xảy ra chuyện gì, hắn từ nhà bếp vội lao lên, tay vẫn cầm theo cái muỗng. Đến nơi lại thấy cô đứng im như phỗng ở cuối giường, mặt thất thần nhìn xuống đệm.

Rét quá nên da mặt tái xanh sao? Cũng phải! Hôm qua hắn vừa xem dự báo thời tiết, nói là hôm nay sẽ giảm đi 8º. Cô phản ứng mạnh như vậy chứng tỏ vẫn chưa thích ứng được với môi trường và khí hậu ở đây. Điều này chỉ càng tội hắn, đêm nào cũng phải ôm cô đi ngủ, làm lò sưởi di động cho cô.

“Cái đó… Cái đó…” Cô ấp úng chỉ tay xuống giường.

“Cái nào?” Hắn đưa mắt nhìn theo. Sau khi nhìn kỹ, thân hoàn toàn bất động, muỗng trên tay “choang” một tiếng rớt xuống nền.

Mặt cô đỏ lên, không nói câu nào, trực tiếp đi vào nhà tắm đóng cửa lại. Sau đó tiến lại gần bồn rửa, ngước mắt nhìn bản sao của mình trong gương, cô liên tục hất nước lên mặt mình để hạ hỏa.

Không thể hiểu được! Giờ ở đây cũng phải xuống đến – 20º, thế mà toàn thân cô lại nóng như lửa đốt.

Rốt cuộc chuyện này là thật sao? Hai người bọn họ đã làm chuyện đó sao? A! Sao cô không nhớ tý gì thế này? Bắt đầu thế nào, kết thúc ra sao, vì sao đến một chút cũng không nhớ? Chuyện quan trọng mang tính lịch sử như vậy đáng ra phải khắc sâu trong đầu chứ!

Ấn tượng đâu? Ấn tượng đâu?

Cô biết bây giờ hắn đang rất rối loạn, chắc chắn là không thể chấp nhận được sự thật này. Bao nhiêu năm qua, hắn luôn nhẫn nhịn chuyện này mà không nói ra, giờ thì… Có khi nào hắn nổi cơn mất bình tĩnh, lại đem lòng ân hận rồi bỏ đi như năm đó không?

Không được không được! Hắn tuyệt đối không được bỏ đi, tuyệt đối không được bỏ cô đi lần nữa! Chuyện này đối với cô bây giờ không còn quan trọng, không vấn đề gì. Hắn yên tâm, cô tình nguyện mà.

Một lúc lâu hắn mới định thần được là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi về phía nhà tắm. Mặt hắn giờ đã tái đi vài phần, hồn như muốn lìa khỏi xác, giọng gọi cô cũng trở nên khản đặc.

“Tư nhi… Mở cửa!”

Chuyện này vẫn chưa thể kết luận lung tung được. Hắn đã cắn răng chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, lí nào lại để xảy ra chuyện như thế. Mà trong khi đó, hắn không nhớ mình đã làm gì. Hắn không dám tin bản thân mình lại gục ngã trước thân hình của cô. Mặt khác, hắn nhớ rõ ràng đêm qua không hề đụng đến rượu. Chẳng lẽ lại vì đêm qua cô cứ cố chấp ôm hắn, còn sờ soạng lung tung, cho nên hắn mới không kìm được thú tính?

Khẽ nhắm mắt, hắn tự rủa bản thân mình: Đấu Hảo Diệp ơi là Đấu Hỏa Diệp! Lần này mày có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!

Chắc giờ này cô đang sợ hắn lắm, giận hắn lắm, thất vọng về hắn lắm…

“Tư nhi không sao. Ba đừng lo!”

“Mở cửa chúng ta nói chuyện rõ ràng!”

Chuyện không nên xảy ra thì cũng xảy ra rồi, làm ơn cho hắn nói vài lời có được không? Dù an ủi hay giải thích, hắn không cần biết, nhưng tốt nhất nên giải quyết chuyện này nhanh một chút, bằng không lắm rắc rối xảy ra.

Hắn chỉ sợ cô sẽ vì bảo toàn “thanh tiết” mà chịu đau khổ ở trong đấy tự tử, có chết cũng không muốn hắn bị liên lụy.

“Ba không cần nói gì cả. Tư nhi hiểu mà. Tư nhi chỉ muốn tắm chút thôi…”

Hiểu? Tắm?

Hai tay hắn nắm chặt, cánh môi run run. Cô là ghét hắn đến nỗi dù có chết cũng muốn giữ sạch “thanh tiết” của mình, không muốn mùi hương của hắn lưu lại trên người? Được! Được lắm!

Sau khi trút hết đồ trên người xuống, cô dùng vòi sen phủ đầu. Lát sau mới để ý thứ đang chảy dưới nền, môi bất giác cong lên.

Mười năm phút sau, cửa nhà tắm mở ra. Vừa bước ra ngoài cô đã thấy hắn đang ngồi trên giường, mặt lạnh tanh. Cô đoán đến tám, chín phần thì tấm đệm kia đã được hắn cho làm quen với anh sọt rác.

Hắn đưa mắt nhìn cô đang tiến lại gần mình, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

“Tư nhi, trong người thế nào rồi?” Hắn dịu dàng nhìn cô.

Cô lắc đầu, không nhìn đến hắn.

“Sao rồi? Còn đau không?” Ý hắn nói sao mà mờ ám đến thế!

Cô mím môi gật đầu, xong lại lắc đầu, bên khóe mắt còn xuất hiện vài hạt ngọc lấp lánh. Điều đó càng khiến hắn lo lắng hơn, chân tay luống cuống.

“Đau ở đâu?” Nói xong câu này, mặt hắn đột nhiên đỏ hơn bình thường.

Có ai thần kinh không bình thường như hắn không? Làm xong loại chuyện này còn hỏi người ta đau ở đâu. Chết thôi! Đi chết thôi!

Thế mà cô còn đánh một cú vào nỗi đau của hắn.

“Ba! Toàn thân Tư nhi đều đau nhức.”

Cơ mặt hắn co lại thành một cục, lông mày nhíu chặt lại với nhau, miệng liên tục giựt mấy cái.

Toàn thân? Lí nào hắn lại mạnh tay đến thế? Cô nói vậy có phải có ý trách ngầm khả năng hay kỹ thuật của hắn không?

“Vậy… Nếu đã vậy thì đến bệnh viện đi! Gặp bác sĩ vẫn tốt hơn.”

“Không cần đâu ba! Thực sự không cần đâu! Chuyện này mà đến gặp bác sĩ, chỉ sợ họ sẽ cười vào mặt chúng ta.” Giờ mà đến gặp bác sĩ, đời cô xem như tiêu!

“Không thế thì thế nào?” Hắn không dám nhìn cô, thân tự nhiên tạo ra một khoảng cách lớn nhất có thể đối với cô.

“Cứ để vậy đi. Ba! Con có chuyện muốn nói.”

“Nói xem!”

“Chuyện hôm qua con quả thực chẳng nhớ tý gì. Hay là thế này! Giờ chúng ta diễn lại xem có nhớ được gì không. Thực ra… Con có nhớ một chút chút…” Cô mạnh dạn nêu ra ý kiến, câu trước câu sau loạn cả lên. Nhưng mà dựa vào một câu này của cô, đến ngay cả học sinh tiểu học còn hiểu rõ ý tứ sâu xa trong đó, huống hồ còn là người được ám chỉ đã to đầu còn lớn xác như hắn đây!

“Không được!” Hắn lập tức từ chối. Đã xảy ra chuyện như thế này rồi mà cô còn đùa được! Nếu tiếp tục xảy ra bất trắc thì sao? Lúc đó, e là hắn phải tự tay giết mình.

“Ba! Dù sao ba cũng đã làm chuyện có lỗi với Tư nhi, giờ lại không chịu trách nhiệm?”

Hỗn! Trách nhiệm? Cô có ý gì đây chứ!

Cô kéo kéo tay hắn, mặt cún con dụ dỗ: “Đi mà ba! Chỉ làm một xíu xíu thôi, nha!!!”

Hắn nhìn vào đôi mắt sáng quắc của cô, nụ cười vui vẻ đó của cô, giây sau trực tiếp đầu hàng. Hắn cũng không biết từ đâu hắn lại dung túng tất cả việc làm của cô như thế. Hình như là đã quen ngày ngày bị cô nhõng nhẽo. Mà không, chính ra là bị bắt nạt.

Vậy mà… Hắn vẫn…

Lừa người trên thế gian… Lừa cả bản thân mình…

Ít ra, giờ hắn rất tốt. Rất tốt…

Hắn tự nhủ, đây chỉ là thử thôi! Thử để nhớ lại mà thôi! Chuyện đơn giản thì làm, quá đáng thì bỏ qua. Cứ thế đi!

Xong! Cô đã thành công kéo hắn xuống giường. Tình huống hiện tại là nam trên nữ dưới. Hi hi! Cô đưa tay quẹt mũi, một tay choàng lên ôm cổ hắn chỉ dẫn, mặt cười cười nhìn đến gian.

“Bắt đầu đi ba! Con nhớ là như này, như này…”

Hắn ở bên trên mà toàn thân nóng như lửa, tay vô thức làm theo sự chỉ dẫn quá mức nhiệt tình của cô. Hết vuốt ve khuôn mặt rồi xuống đến cổ, chạm vào xương quai xanh, rồi lại xuống nữa…

Khoan đã! Đêm qua hắn làm như vậy thật sao?

Hắn hơi hoang mang cùng sợ hãi. Không có ấn tượng! Chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên theo cấp số nhân thôi. Tay dù di chuyển bất kỳ nơi đâu, chỉ cần chạm nhẹ vào làn da mịn màng của cô là ngay lập tức nóng như lửa đốt. Ôi mẹ ơi! Hắn muốn vứt luôn cái tay của mình vào trong chảo để trừng phạt. Hắn đang làm cái gì thế này?

Vậy mà hắn lại vô lễ với cô!

Đừng cử động! Không được lộn xộn! Cô cứ uốn éo người làm gì? Hắn mà mất tự chủ là cô xong luôn đấy! Chưa đâu vào với đâu mà đã khổ sở đến chết đi sống lại rồi.

Cơ mà, hắn thấy hơi nghi nghi. Cô đang cười đấy à?

Cô tiếp: “Đúng rồi! Là chỗ đó! Xuống dưới một chút. Ba! Xuống dưới!”

Cô như thế này có phải là đang hưởng thụ không? Ahaha! Tay hắn là đang di chuyển xuống ngực cô đó!

Như đã hiểu ra mọi chuyện, hắn lập tức dừng lại, mắt nhìn cô rõ ràng là tức giận, khiến nụ cười trên môi cô đông cứng.

Thôi xong! Vẻ mặt chết chóc đó của hắn… Hắn phát giác ra rồi! Chết cô rồi!

“Ba… Tư nhi chỉ… Chỉ đùa thôi… Đùa thôi…”

“Đùa?” Hắn lặp lại.

Lớn gan đấy! Dám lấy hắn ra làm trò đùa! Cô biết cơ hội thật, vận dụng rất đúng lúc. Thế mà hắn lại không nghĩ ra, bị cô chơi luôn một vố lớn mới chết. Xém chút thì hắn…

Haiz… Cô, được lắm!

Cô cười hi hi, tính tìm cách phân tâm hắn để chuồn: “Phải a! Chỉ đùa thôi a! Aaaaa!” Cô hét lên thảm thiết.

Hắn – Cắn – Cô!

A cái tay của cô! Hu hu! Cô chỉ định thọt lét hắn thôi mà. Aaa!

Chỉ đùa vậy thôi hắn có cần dữ dằn như thế không? Vệt máu trên tấm đệm đó quả thực không phải do hai người xảy ra chuyện đó mà để lại. Thực ra chỉ vì… Cô được mẹ kế đến thăm thôiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.