Giang Thiên Hoa Lạc (Sơ Bộ)

Chương 6: Chương 6: Chỉ cần hắn là đủ




Tại sao? Tại sao không phủ nhận? Tại sao không chịu giải thích? Tại sao muốn cô phải xuống tay với hắn? Tại sao muốn kết thúc như thế này?

Trời trên cao có bao giờ thấu hiểu tâm tình của cô? Chưa bao giờ! Không bao giờ!

Rõ ràng biết cô không thể xuống tay, vậy mà hắn còn làm như thế này, ép cô đến bước đường này. Cô không phải người tàn nhẫn nhất, mà chính là hắn!

“Hận tôi như vậy chi bằng giết tôi đi. Đỡ phiền đến em, cũng đỡ ngứa mắt em.” Hắn mạnh tay kéo con dao về tim mình. Tim bị đâm một nhát. Cô nhìn máu tươi bắt đầu rỉ ra từ áo sơ mi trắng của hắn, hốt hoảng lẫn sợ hãi muốn rụt tay về nhưng lại bị hắn giữ chặt. Vết thương mới chỉ nằm ngoài, vậy mà cô đã hét lên:

“Đấu Hỏa Diệp! Anh là tên khốn!”

Cô không muốn mà! Không muốn mà! A!

Nước mắt cô rơi xuống càng lúc càng nhiều, tựa như sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt dây, rơi xuống nền nhà lạnh lẽo không có lấy một tiếng động.

Vì sao? Vì sao? Vì sao lại như thế này? Tổn thương người khác chính là điều mà hắn muốn ư?

Hắn lại đâm sâu hơn nữa. Máu từ tim rỉ ra chảy xuống tay hai người. Mắt hắn nhìn cô vẫn dịu dàng như ngày nào, môi động như muốn cười.

“Tư nhi…”

… Đã đi đến bước đường ngày hôm nay thì không thể quay đầu lại nữa. Phải chi trước kia tôi không nhận nuôi em thì tốt biết mấy…

Hắn cười mà tim đau đớn, lòng dần nguội lạnh. Làm lại từ đầu? Không thể! Vĩnh viễn không thể làm lại được.

“Hỏa Diệp!”

Khi Mộc Thanh Vi lao người vào trong cũng là lúc thân ảnh của hắn ngã xuống đất. Máu từ tim rỉ ra vô số, nhuốm đỏ chiếc áo sơ mi trắng hắn đang mặc. Còn cô như một cái xác không xương ngã vật xuống nền nhà trắng lạnh lẽo, dao vẫn cầm trên tay, mắt vô hồn nhìn hắn.

“Hỏa Diệp! Hỏa Diệp! Cậu sao rồi? Tỉnh lại đi!” Mộc Thanh Vi ôm hắn gào thét, sau đó quay lại nhìn cô đầy giận dữ.

“Tô Nghinh Tư! Tại sao cô không bao giờ chịu nghe cậu ấy giải thích? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Không phải do cậu ấy! Là tôi! Là cha tôi giết chết ba đời nhà cô. Cha tôi mới là người giết chết cha mẹ cô! Sao cô có thể đâm cậu ấy, người đã nuôi cô lớn từng ấy năm trời? Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?”

Giờ phút này cô đã không còn nghe thấy gì nữa, mặt trắng bệch như xác chết. Trước mắt cô chỉ hiện lên hình ảnh con dao đâm sâu vào tim hắn, sau đó hắn ngã xuống rồi nhắm mắt.

Cô đâm hắn rồi! Đâm hắn rồi!

Tất cả những kỷ niệm trước kia như một cuộn phim chạy chậm trong trí não của cô. Cô nhìn thấy hắn đang tết tóc giúp cô, thấy hắn đang mặc tạp dề trong nhà bếp, còn thấy hắn đang tắm ở bể bơi, nhìn cô mỉm cười.



“Ba, Tư nhi muốn cưỡi ngựa. Mau! ba mau làm chiến mã cho Tư nhi đi!”

Tư nhi lên ba tuổi đã muốn chơi cưỡi ngựa, còn ép hắn phải làm ngựa con cho cô xem. Hắn liền chiều ý cô, để cô trèo lên lưng mình, sau đó vui vẻ chạy quanh, kêu hí hí như chiến mã ra trận.

Cô nói: “Sau này, dù xảy ra bất kể chuyện gì, ba vẫn mãi là chiến mã của Tư nhi, được không?”

Ngốc quá! Đoạn đường dài cô hãy cứ bước tiếp. Đừng lo gì cả. Phía sau đã có hắn đây nâng bước cho cô rồi.



“Tư nhi, nước rất mát. Mau xuống đây!”

Hắn rủ cô tắm chung? Chết rồi!

Cô chỉ khẽ liếc thân hình lay động của hắn dưới bể bơi, suýt chút nữa thì phụt máu mũi. Ôi trời đất quỷ thần ơi, càng lớn cô càng thấy hắn đẹp trai phong độ hơn bao giờ hết!

Cô cũng muốn xuống lắm chứ, nhưng không thể. Cô là Tư nhi, là con của hắn, sao có thể vô duyên nhảy xuống tắm cùng ba mình được? Cô đã lớn rồi, không thể buông thả như trước nữa, không thể tùy hứng như trước kia được nữa.

“Con… Con không xuống đâu! Trời rất nắng, ba tắm một mình đi. À phải rồi, con đi cho cá ăn đây.”

Ở trên này thậm thò thậm thụt nhìn lén cô đã thấy tội lỗi lắm rồi. Tha cho cô đi!



“Tư nhi! Cái áo sơ mi hôm qua ba vừa ủi đâu rồi? Con đem giặt rồi hả?”

“Ba! Là cái áo này à?” Cô ngây thơ hỏi.

Hắn trừng mắt nhìn cô. Cô… Cô thế mà lại lấy áo của hắn làm váy ngủ! Còn ra thể thống gì nữa?

“Con thiếu đồ mặc?”

“Dạ không.”

“Sao lấy áo ba mặc?”

“Tư nhi thấy cái áo này rất đẹp, hơn nữa còn rất vừa với Tư nhi. Ba xem này!” Cô xoay tròn một vòng trước mặt hắn, nụ cười tỏa nắng không thể tả, trông thì có vẻ hồn nhiên ngây thơ nhưng thực ra thập phần giả tạo.

“Lần sau tuyệt đối không được như vậy nữa! Đây là áo của ba! Cởi ra đi!”

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi chứ? Cô có biết là mình đã chiếm hết số áo sơ mi của hắn rồi không?

“Ba đừng nóng đừng nóng! Đồ của ba chính là đồ của Tư nhi, đồ của Tư nhi cũng chính là đồ của ba. Sau này nếu ba thiếu đồ thì cũng có thể lấy đồ của Tư nhi để mặc mà. Đừng lo!”

Cô – Nói – Cái – Gì?

Ý nói hắn hãy lấy váy của cô để mặc á? Vớ vẩn!



“Ba, Tư nhi muốn đến Hắc Long Giang, xây một ngôi nhà băng ở đó, hè qua đông tới đều được bè bạn với tuyết, được không?”

“Được. Chỉ cần con chóng khỏi bệnh, chúng ta liền tới đó.”

“Mang Phỉ Phỉ theo được không?”

“Được.”

“Ở đó lạnh lắm, nhưng ba đừng lo. Tư nhi sẽ đan cho ba một chiếc áo này, còn một chiếc mũ nữa. À phải rồi, Tư nhi phải đan một chiếc khăn thật lớn, thật ấm để ba khỏi cảm lạnh. Ba nhé?”

“… Ừ!”

“Ba!”

“Sao thế?”

“Không cần biết là Hắc Long Giang hay Bắc Kinh, chỉ cần nơi nào có ba, Tư nhi sẽ ở đó.”

… Sẽ ở đó…



Hai hàng lệ cứ thế chảy xuống. Cô run rẩy vứt con dao sang một bên, nhìn hai tay mình đã nhuốm đầy máu hắn.

Rốt cuộc tình yêu này sai ở đâu? Cô đi bốn phương trời cũng không làm sao hiểu được. Cô chỉ biết, khi cô mở mắt nhìn thế giới nhỏ bé này, hắn chính là người duy nhất ở bên cạnh cười dịu dàng chào đón cô. Thế nhưng, ngày cô gọi hắn một tiếng “ba” cũng đã chấm dứt tất cả.

Là ba thì sao? Hắn là người giết chết cha mẹ cô thì sao? Cô không muốn quan tâm nữa. Đời này cô chỉ cần có hắn! Chỉ cần hắn ở bên yêu thương, chăm sóc cho cô. Việc đơn giản như vậy vì sao lại khó thực hiện đến thế?

Cô báo thù được rồi nhưng tim cô lại đau như muốn nổ tung, như lưỡi dao đó đã đâm vào tim cô chứ không phải hắn vậy. Giây phút thân thể hắn ngã xuống, cô dường như nhìn thấy chiếc lọ thủy tinh trong lòng mình vỡ ra thành từng mảnh. Lúc đó cô liền biết, thế giới mười chín năm qua hắn tạo ra cho cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô sai rồi, không muốn sai thêm lần nữa. Lần này cô tình nguyện sống chết ở bên cạnh hắn, mặc kệ ông trời có tìm cách ngăn cản như thế nào. Nếu cha mẹ dưới cửu tuyền không vừa ý, một mình cô sẽ gánh chịu.

Chờ khi cô nhận ra, hắn đã được Mộc Thanh Vi và đội y bác sỹ đưa đến phòng cấp cứu. Cô lập tức duổi theo, chân bước loạng choạng, miệng gào thét khóc lóc thảm thiết.

“Ba! Tư nhi sai rồi! Tư nhi không cố ý làm ba bị thương! Tư nhi không cố ý đâu mà. Ba ơi!”

Cô ra sức đập cửa phòng phẫu thuật: “Tư nhi biết rồi. Ba mau ra đây phạt Tư nhi đi! Không được! Ba không được ngủ! Ba chết, cả hai sẽ cùng chết! Tư nhi không muốn ba chết!

Ông trời nếu còn chút tình cảm với cô, cầu mong ông hãy để cô thế chỗ của hắn. Người bị dao đâm đáng ra phải là cô! Người đang nằm trong đó đối diện với Tử Thần phải là cô! Nếu hắn không qua khỏi, cô thề sẽ tự tay giết mình. Sau đó sẽ đi tìm Thượng đế, nói rõ ràng với ông ta, tại sao lại tạo ra cuộc tình bi thảm như thế này, mà người tội nghiệp phải hứng chịu lại chính là cô.

“Tư nhi còn rất nhiều chuyện chưa nói với ba. Ba đã hứa sẽ đưa Tư nhi đi mua đồ mà, đã nói về nhà sẽ trang trí phòng ngủ mà. Ba định nuốt lời hay sao?”

Ngày hôm đó, Mộc Thanh Vi đã tàn nhẫn tát cô một cái khiến cô đập đầu vào tường, trực tiếp ngất đi. Lúc đó, cô chỉ kịp nghe thấy:

“Tôi thật hối hận khi đã cứu cô! Hỏa Diệp bị như ngày hôm nay là do cô mang họa!”

Mười chín năm trước, cô được chính tay Mộc Thanh Vi cứu sống khỏi biển lửa. Khi đó, Mộc Thanh Vi vì sợ cha mình phát hiện nên quyết định gửi cô cho hắn. Còn tưởng sau ngần ấy năm cô sẽ vì tình thương của hắn mà quên đi, sống một cuộc đời bình an vui vẻ. Thật không ngờ, đây lại là họa chứ không phải phúc. Cô như thế này chính là đang khiến Mộc Thanh Vi hối hận tại sao năm đó không ra tay giết cô.

Nửa năm sau.

Giờ đang là cuối mùa hè, biệt thự như được dát lên một màu vàng óng ánh.

Ngoài vườn đào, một người con gái đang tỉ mỉ tỉa lá, bắt sâu, thỉnh thoảng miệng còn ngâm nga vài câu ca bất hủ. Không phải cô thì còn là ai được!

Cô quyết định sẽ ở bên cạnh hắn, ở lại ngôi biệt thự hai người đã từng chung sống suốt bao năm qua, cùng nhau vượt qua những ngày tháng còn lại.

Hắn tỉnh lại hơn một tháng trước rồi. Lúc hắn tỉnh đã thấy cô quỳ dưới sàn nhà, dù thân thể trông không còn sức sống nhưng đôi môi khô khan vẫn không ngừng khóc thét gọi tên hắn. Thời gian cô chờ hắn tỉnh lại dài như mấy thế kỷ. Cứ chờ rồi lại chờ. đôi lúc cô nghĩ, vì hắn không muốn nhìn thấy cô nữa cho nên mới không chịu tỉnh lại, cho nên mới nằm đó để mặc cô gào thét, khóc lóc.

Nhưng qua rồi. Cô không ngờ khi hắn tỉnh lại, hắn không trách mắng cô, cũng không lớn tiếng đuổi cô đi, chỉ dịu dàng nhìn cô nói như van nài.

“Tư nhi… Về nhà được không?”

Hắn lại là người hạ mình trước? Vẫn dịu dàng, ân cần như thế? Vẫn rất đỗi quan tâm, lo lắng cho cô như thế?

Chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến cô thức tỉnh trong cơn mộng dài.

Nhà? Phải rồi! Cô còn có nhà kia mà! Cô vẫn chưa đánh mất, chưa đánh mất. Hắn, trọn đời này chính là ngôi nhà hạnh phúc của cô.

Cô cắn môi, một giọt nước mắt rơi xuống. Vội vàng đưa tay lau đi, cô nhìn hắn mỉm cười gật đầu.

Được chứ! Cô phải về, nếu không sẽ ân hận cả đời.

Lần này tuyệt đối sẽ không buông tay ra nữa, tuyệt đối sẽ không rời xa nhau nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.