Lạc Linh Lung bước chân vào nhà. Cô tỏ vẻ bất ngờ, không tin rằng căn biệt thự rộng lớn này chính là nhà của mình.
Mặc dù đang đứng ở phòng khách, nhưng đâu đâu cũng có hình của cô được treo xung quanh. Cả hình để bàn nữa.
Giang Dụ nắm lấy tay cô, anh nói:“ Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi “.
Anh nói, rồi dẫn cô lên lầu.
Lạc Linh Lung một lần nữa bất ngờ hoàn toàn, phòng ngủ này...thật rộng!
Anh đi đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ rồi đưa cho cô.
“ Phòng tắm bên đó, em đi tắm trước đi “.
Giang Dụ nói.
Lạc Linh Lung nhận lấy, cô nhìn anh:“ Nơi đây...thật sự là nhà tôi?“.
Bọn trẻ ở khu ổ chuột đã được người của Lạc Tuân đưa đi, nhìn thấy bọn nhỏ có chỗ ăn chỗ ở tốt cô mới đồng ý theo Giang Dụ trở về đây.
Anh nói anh là chồng cô, còn là người thân của cô. Việc anh có hình cô, còn nữa...
Chiếc vòng tay trên cô, anh nói đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô lúc trước. Bên trên có khắc tên cô, đó là lí do Lạc Linh Lung mất trí nhớ vẫn biết tên mình là gì.
Vì đây là vòng tay đặc biệt, nếu không có chìa khóa sẽ không tháo ra được, cho dù là có cố gắng phá bỏ.
Tai nạn năm đó không hề nhẹ nhàng gì, ấy vậy mà...
“ Là nhà của em, là nơi mà em thuộc về“.
Lạc Linh Lung tắm xong, cô xuống nhà tìm Giang Dụ. Từ lúc bước vào đây, cô cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà có gì đó...
Đi vào bếp, cô thấy anh đang mang tạp giề đứng ở đó, hình như đang nấu gì đó?
“ Để tôi giúp anh “.
Cô bảo.
Giang Dụ cũng không từ chối, anh rửa sạch tay, giúp cô đeo tạp giề vào.
“ C...cảm ơn “.
Giang Dụ chỉ cười.
Lạc Linh Lung giúp anh rửa rau củ. Cảm giác này...vừa ấm áp vừa quen thuộc.
“ Tôi bị thương rất nặng “ Lạc Linh Lung lên tiếng.
Giang Dụ nhìn qua cô. Ý cô là...tai nạn năm đó?
“ Một đôi vợ chồng già đã tìm thấy tôi. Vì không có đủ tiền, ông bà chỉ có thể đưa tôi về nhà chữa trị “.
“ May thay tôi được cứu sống, thời gian hồi phục sức khỏe cũng mất khá nhiều. Khi tỉnh dậy tôi không biết mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu “.
“ Chỉ có mỗi chiếc vòng tay này là cho tôi biết mình tên Lạc Linh Lung. Tôi cũng không biết đi đâu tìm người thân, cuối cùng ở lại sống cùng ông và bà “.
“ Nhưng mà...do tình cảnh khó khăn, ba miệng ăn đúng là không thể duy trì thời gian dài. Cuối cùng tôi chọn cách lặng lẽ rời đi, coi như là không làm gánh nặng ở nơi đó nữa “.
“ Chân ướt chân ráo lên thành phố. Tôi còn nghĩ mình sẽ chết thật rồi, cũng may có bọn nhỏ đó cứu lấy tôi, nếu không tôi...“.
“ Tôi không nghĩ mình lại tìm được người thân, k...không ngờ...“.
Lạc Linh Lung bất ngờ bật khóc. Cô cũng không hiểu sao, nước mắt cứ tự rơi, cô không thể kiềm chế lại được.
Giang Dụ quay sang ôm lấy cô, anh vỗ về.
“ Em vất vả rồi “.
“ Anh xin lỗi...xin lỗi vì không tìm thấy em sớm hơn “.
“ Anh xin lỗi “.
Lạc Linh Lung siết lấy áo anh, cô òa khóc.
“ T...tôi...t...ôi...“.
“ T...ôi sợ lắm...“.
...
Nhìn Lạc Linh Lung ngủ trong lòng mình. Một tay cô bám lấy áo anh, có vẻ như muốn buông ra rồi.
Giang Dụ thở dài, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô khi trở về đây. Nghe cô kể mọi chuyện, anh cũng đoán được Lạc Linh Lung của anh đã trải qua nhiều chuyện, khó khăn và vượt qua sóng gió ngoài kia vất vả như thế nào.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô. Ông trời đã cho cô trở về bên cạnh anh, anh nhất định...sẽ bảo vệ cô thật tốt!
“ Ngủ ngon, bà xã “.
...
Ngày hôm sau.
Nhà chính Lạc gia.
Giang phu nhân và Lạc phu nhân bàng hoàng đứng lên khi nhìn thấy Lạc Linh Lung. Chỉ mới sáng nay, Giang Dụ báo cho họ đã tìm thấy cô rồi.
Lạc phu nhân nhìn thấy con gái liền xông đến, bà ôm lấy cô rồi bật khóc.
“ Con gái...con gái của mẹ...“.
“ Linh Lung!!!“.
Giang phu nhân thấy con dâu của mình vẫn bình an mà không kiềm được cảm xúc của bản thân, bà cũng òa khóc theo.
Giang Dụ chỉ im lặng. Cô trở về rồi...thật may!
...
Quán bar.
Bây giờ là buổi sáng, nơi đây vẫn còn vắng vẻ. Dường như không có nhiều người.
Cảnh Thiên nhìn Đàm Quý Lương ngồi ở đó. Mới sáng sớm, cô lại uống rượu rồi.
Anh đi đến, giật lấy li rượu trên tay cô.
“ Em uống đủ chưa?“.
“ Không tìm cô ấy sao?” Đàm Quý Lương lên tiếng hỏi.
Cảnh Thiên im bặt. Cô...đã biết Lạc Linh Lung trở về rồi sao?
“ Không phải hai năm nay anh luôn nhớ đến cô ấy sao? Cô ấy trở về đầy kì tích rồi, sao không đến tìm cô ấy đi?” Đàm Quý Lương giật lấy li rượu lại, cô nói.
Người đàn ông này...xem cô là thế thân sao?
“ Nếu anh muốn tìm cô ấy, anh đã không đến đây “ Cảnh Thiên nói.
“ Lương Lương, chúng ta...kết hôn được không?“.
Đàm Quý Lương tròn xoe mắt nhìn anh. Cảnh Thiên anh...vừa nói gì chứ?
“ Anh đừng đùa nữa...đến tìm...“.
Chưa nói xong, Cảnh Thiên bất ngờ tiến đến hôn lấy Đàm Quý Lương, chiếm lấy môi cô.
Đàm Quý Lương không biết hôm nay anh bị ma nhập hay gì. Nhưng mà...người đàn ông này...
“ Anh không đùa “.
“ Anh muốn kết hôn với em “.