Việc Lạc Linh Lung mất trí nhớ là bình thường, Giang Dụ anh cũng không gấp gáp trong việc
giúp cô khôi phục trí nhớ. Cô trở về là may rồi, cứ từ từ trong quá trình giúp cô nhớ lại sau vậy.
Lạc Linh Lung bắt đầu một ngày mới bằng bữa sáng được đưa đến giường sẵn, không còn tỉnh
dậy khu ổ chuột, không cần phải lo lắng hôm nay mình có bị đói hay không.
“ Anh không đi làm sao?” Lạc Linh Lung hỏi, tuy anh là chồng cô nhưng mà…về ấn tượng thì cô
không có cảm giác gì mấy, vì vậy còn chút xa lạ. Thời gian sống chung này, tuy chưa quen nhưng anh cho cô thấy rõ rằng…Giang Dụ anh rất thương cô, từng chút từng chút một luôn lo lắng.
“ Đợi em ăn sáng xong anh sẽ đi “ Anh nói.
Cô gật đầu, bỗng dưng được cưng sủng tận trời mây đến vậy. Cô vừa vui mừng vừa chưa thấy quen mấy.
Lưu lạc suốt hai năm qua, đói cũng có, khổ cũng có, đủ thứ chuyện trên đời đều trải qua. Bây giờ được trở về cuộc sống cũ, được ăn sung mặc sướng thế này.
Nhưng cô luôn cảm thấy lạ, từ lúc trở về cô không nghe anh nhắc về tai nạn ấy. Anh không hề đề cập đến nguyên nhân hay bất cứ thứ gì liên quan đến nó, mọi người xung quanh ai cũng khong hé một lời.
Tại sao vậy? Có gì đó không ổn sao?
Vậy…lí do gì cô bị tai nạn chứ?
Việc Lạc Linh Lung trở về khiến Giang Dụ yêu đời hơn, vui vẻ hơn. Cô dường như là cuộc sống thứ hai trong anh.
Nhìn thấy Giang Dụ bình thường và tươi cười trở lại, ai ai trong công ty cũng vui lây theo, thiếu phu nhân kì tích trở về như là cứu sống bọn họ.
Giang Dụ ngồi ở bàn làm việc, đầu óc anh chỉ nghĩ đến chuyện tối nay nên nấu gì cho cô ăn. Cô trở về, mọi việc trong nhà đều là anh làm cả, một chút cũng không muốn cô động vào. Lạc Linh Lung đã trải qua nhiều vất vả rồi, anh không muốn cô chịu khổ lần nữa.
Bây giờ có lẽ cô đang…
…
Lạc Linh Lung đi dạo trong vườn, trở về đây cũng đã được một tuần. Cô dần dần thích nghi môi trường sống rồi.
Giang Dụ để lại cho cô rất nhiều tiền mặt và hai ba chiếc thẻ, anh nói nếu như cô cảm thấy nhàm chán chứ ra ngoài đi dạo thong thả, nhưng hãy chú ý an toàn bản thân.
Cô hít thở thật sâu, không được rồi, cô phải ra ngoài đi đây đi đó thôi. Thật sự cứ ôm mình trong nhà thế này chán chết mất thôi.
Cô đấu tranh tư tưởng, cuối cùng lại chạy lên phòng, tìm đại một bộ đồ nào đó rồi thay. Xong hết mọi chuyện, cô ra ngoài.
…
Giang Dụ ở công ty kiểm tra camera trong nhà qua điện thoại, thật ra là muốn xem cô làm gì. Anh nhớ cô rồi.
Thấy hình ảnh cô bước ra khỏi nhà, anh mỉm cười. Cô ngốc này cuối cùng cũng chịu ra khỏi nhà, đi đây đi đó cho khuây khỏa bản thân rồi.
Cả tuần nay cô liên tục quấn lấy anh, anh có vui đó nhưng không muốn cô gò bó bản thân, ép mình nớ lại mọi chuyện thật nhanh.
…
Lạc Linh Lung bước ra từ tiệm cà phê, cô cầm ly cà phê trên tay, không biết mình nên đi
đâu tiếp đây.
“ Linh…Linh Lung?” Qúy Mộ nhìn thấy cô, anh liền đờ người ra.
Người con gái trước mắt anh…chính là Lạc Linh Lung?
Lạc Linh Lung thấy người lạ gọi tên mình liền hoảng sợ, cô lùi ra phía sau. Cảm giác người
đàn ông này…thật nguy hiểm.
Anh kích động,lao đến ôm lấy Lạc Linh Lung.
“ Linh Lung…là em sao? Em còn sống thật sao?” Có chết, anh cũng không tin được cô còn sống, bằng
xương bằng thịt đứng trước mắt mình thế này.
Cô dùng sức đẩy Qúy Mộ ra, mặt mày tái xanh. Cô không biết người này là ai, nhưng anh ta…
Làm cho cô cảm thấy vừa sợ, vừa ghê tởm. Cô không biết tại sao nữa nhưng mà…
Cảm giác ấy cứ liên tục đến. Cứ như mách bảo cô hãy tránh xa anh ta ra. Anh ta biết cô, vậy
có nghĩa là bạn bè hay người quen gì đó trước kia, vậy tại sao Giang Dụ lại
không cho gặp mặt chứ?
“ Em…”.
“ Tránh xa cô ấy ra “ Cảnh Thiên phía sau thốt lên, anh đi cùng Đàm Qúy Lương.
Đàm Qúy Lương bảo vệ, đẩy cô ra sau lưng mình, tránh thật xa Qúy Mộ. Nếu không phải do
tên ác ma này, Lạc Linh Lung cô cũng không xảy ra tai nạn năm đó.
“ Anh tránh xa cô ấy ra “ Cảnh Thiên nhắc lại lần nữa. Người này chính là niềm đau, là thứ
phiền phức cho Lạc Linh Lung và Giang Dụ.
Nếu như không do anh ta, có lẽ bây giờ cô đã sống trong hạnh phúc rồi.
Qúy Mộ cười khổ, hai năm qua…trong mắt mọi người, anh vẫn là kẻ xấu. Nó vẫn vậy.
Biểu hiện của Lạc Linh Lung anh cũng đoán được cô đã mất trí nhớ rồi. Cũng tốt, cô sẽ không
nhớ đến tên khốn nạn như anh, như vậy cũng bớt đau khổ nhường nào.
Qúy Mộ quay lưng đi không nói một lời, tên nhóc Cảnh Thiên đó nói đúng, anh nên tránh xa cô
ra.
Để cô được hạnh phúc.
Nhìn thấy anh im lặng rời đi, Lạc Linh Lung vẫn đưa mắt nhìn. Không hiểu sao cô lại…
“ Anh…anh…anh là…”.
“ Q…Qúy Mộ?”.