Lạc Tuân bước ra từ phòng tắm, anh cầm điều khiển ti vi mở lên xem tin tức hôm nay.
“ Hôm nay, tại đường X, một chiếc xe đã đâm vào rào chắn. Hiện tại cánh ấy vẫn chưa tìm thấy xác của người lái xe “.
Lạc Tuân đứng đơ người ra, điều khiển trên tay cũng rơi xuống. Người trong ti vi được chụp lấy...đó chính là Giang Dụ cơ mà?
Tại sao...tên nhóc đó ở đó?
Lạc...Lạc Linh Lung?!?
...
Đường X.
Giang Dụ đứng vô hồn nhìn chiếc xe của Lạc Linh Lung nằm gần rào chắn, xung quanh người người vây quanh.
Cảnh sát cũng vào cuộc, bắt đầu công cuộc tìm kiếm người. Lúc cô gọi cho anh, cô nói có người đuổi theo sau mình...anh liền hấp tấp hỏi cô ở đâu, vừa nói địa chỉ, đầu dây điện thoại anh đã nghe tiếng va chạm và tiếng nổ rất lớn. Cuối cùng chạy đến đây thì thấy cảnh tượng này.
Linh Lung...
“ L...Linh Lung...“.
Giang Dụ lẩm bẩm. Thư kí Đường đứng cạnh cũng không chấp nhận được sự việc này, chiếc xe của cô lái sáng nay...
Nó đã gần như là tan tành cả rồi.
Thư kí Đường đỡ Giang Dụ lên. Bây giờ anh như cái xác không hồn, chỉ lẩm bẩm ba chữ Lạc Linh Lung.
Lúc này, Cảnh Thiên và Mộc Vũ với Lý Tiểu Nhã chạy xe đến.
Cảnh Thiên nhìn thấy thư kí Đường đỡ Giang Dụ ra xa đám đông. Anh không tin vào mắt mình.
Lý Tiểu Nhã thì ngã quỵ xuống, Mộc Vũ đỡ lấy cô.
“ Linh Lung...không...không thể nào...“.
Thư kí Đường đỡ Giang Dụ ngồi bên ven đường. Lắc vai anh thật mạnh:“ Sếp, tỉnh lại đi...“.
“ Kiên cường lên, nhất định thiếu phu nhân còn sống “.
“ Nhất định...“.
Dường như...
Giang Dụ đều không nghe thấy gì.
Lý Tiểu Nhã không kiềm được cảm xúc mà ôm lấy Mộc Vũ òa khóc, Cảnh Thiên cũng không đứng vững mà ngồi bệch dưới đường.
Tất cả...
Đều nhìn về chiếc xe nằm gần rào chắn đó!
Lạc Linh Lung...
Thật sự mất rồi!
...
Hai năm sau.
Đường X.
Giang Dụ ôm bó hoa lớn, anh đặt cạnh rào chắn năm đó.
Đã trôi qua hai năm, anh đã lạc mất vợ.
Anh đã không còn vợ rồi.
“ Linh Lung, hai năm rồi. Em còn sống không?“.
Anh đứng bên đường lẩm bẩm. Đã hai năm, xác của cô vẫn không thể tìm thấy, kẻ bám đuôi cô nói qua đầu dây cũng không biết là ai.
Giang Dụ đứng nhìn bờ vực bên dưới. Thời gian đúng là trôi nhanh, mới đó...anh đã cô đơn tận hai năm trời như vậy.
Thư kí Đường đi đến, che ô cho anh. Trời bắt đầu đổ mưa râm râm, như thời tiết năm đó vậy. Tất cả mọi người đều chết lặng vì tai nạn, vì sự ra đi của Lạc Linh Lung.
“ Giang tổng, về thôi “.
Giang Dụ gật đầu.
Giang tổng, lạc mất vợ!
Đúng là...anh lạc mất vợ rồi.
Giang Dụ ngồi vào xe, lòng anh vẫn vậy. Vẫn hướng về người con gái tên Lạc Linh Lung. Mặc dù Lạc gia cũng rất đau lòng vì tai nạn này, nhưng vì tình cảm, Lạc phu nhân cũng đã khuyên nhủ anh nghĩ đến chuyện tìm cô gái khác mà thành đôi.
Linh Lung, thật sự đã mất rồi.
Anh nhìn ra cửa sổ. Trái tim này, anh vẫn luôn tin rằng cô còn sống. Nhất định, Linh Lung vẫn còn sống và một lúc nào đó anh sẽ tìm thấy cô.
Năm đó, anh cũng đã mơ thấy...mơ thấy cô gọi mình,cô đợi anh tìm ra cô cơ mà.
Lạc Linh Lung...em sống có tốt không?
...
Nhà Quý Mộ.
Quý Mộ nhìn Lương Phi ngồi một góc. Ánh mắt vô hồn, vẫn là như vậy.
Năm đó, cô đã kịch liệt đuổi theo Lạc Linh Lung. Chỉ vì câu nói của anh, anh đã làm hai người con gái đau khổ liên miên.
Lương Phi sau khi nhìn thấy xe của Lạc Linh Lung lao vào rào chắn, người cũng văng ra. Không biết sống chết ra sao, do quá hoảng sợ, cô đã chạy đến tìm anh, nói rõ mọi việc.
Cuối cùng, Lương Phi vì lỗi lầm của mình mà gây ra nỗi sợ và ám ảnh, lại hóa thành người vô hồn như bây giờ.
Cũng chính vì anh lúc đó nói trái tim của Lạc Linh Lung. Cô vì anh lại đâm đầu muốn cướp nó về.
Bây giờ kết cục, Lương Phi thành người điên, còn Lạc Linh Lung mất mạng. Tất cả chỉ vì anh!
“ Phi Phi, ăn cháo thôi “.
Quý Mộ bưng tô cháo vào phòng. Hai năm, lỗi lầm đó đã theo suốt cô hai năm nay không rời đi.
Lương Phi nhìn anh, ôm đầu mình.
“ Không...tôi xin lỗi...“.
“ Tôi không cố ý...tôi...“.
Quý Mộ bỏ tô cháo qua một bên, anh ôm lấy cô.
Anh xin lỗi. Là do anh, là do anh!
Là anh sai, em không sai...
“ Là tôi...là tôi...tôi xin lỗi...”
“ Đừng...đừng...đừng tìm tôi...“.
...
Giang Dụ đi trên phố. Anh nhìn những cặp đôi nắm tay nhau đi lướt Quý Mộ ua anh. Nếu như Lạc Linh Lung ở đây, anh cũng hạnh phúc biết bao rồi.
Lòng lạnh dần, trái tim ngày càng đau. Đã có lúc, anh muốn bản thân mình đi theo cô.
Linh Lung...
Anh muốn gặp em, ngay bây giờ...