Vài ngày sau.
Lạc Linh Lung đứng ở sân bay, cô hồi hộp và lo lắng, không biết khi đối diện với người ấy cô nên nói làm sao.
“ Linh Lung “.
Lạc Tuân bước ra, phía sau là một đoàn người đi cùng. Anh vẫn vậy.
“ Anh...anh hai...“.
Lạc Linh Lung thấy Lạc Tuân liền ngại ngùng, đã lâu rồi cô không gặp anh hai. Thật ra trước kia anh là người duy nhất không muốn cho cô kết hôn với Giang Dụ, bây giờ lại...
Lạc Tuân ôm lấy cô. Vỗ về như đứa trẻ.
“ Anh biết mọi chuyện rồi, em đừng giấu diếm nữa “.
“ Anh sẽ giúp em và tên nhóc đó, đừng lo “.
...
Lạc Tuân là đứa con riêng của Lạc lão gia. Nhưng mà mẹ cô và anh hai không hợp nhau, chính vì thế anh cũng đã ở riêng từ nhỏ rồi.
Tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng anh thật sự rất yêu thương cô. Cô cũng thế, người anh này cô cũng rất yêu quý và kính trọng.
Anh thương cô, luôn xem em gái là nhất. Chính vì thế cuộc hôn nhân sắp xếp với Giang Dụ và cô, anh chính là người duy nhất trong nhà phản đối. Cũng vì vậy, anh và Giang Dụ không hợp nhau chút nào.
Lạc Tuân có sự nghiệp riêng, đối với gia sản Lạc gia anh không có hứng thú chút nào. Sự nghiệp của Lạc Tuân thật sự rất thành công và lớn mạnh, nếu như anh muốn triệt đường đi của Giang gia cũng có thể bất cứ lúc nào.
Tin tức gần đây của Giang thị anh có lẽ cũng đã biết. Cũng phải, anh hai luôn âm thầm ở phía sau quan sát cô mà.
Cô không muốn phiền đến anh, nhưng mà Giang Dụ...Giang thị, không thể vì cô mà sụp đổ vô lí như vậy được.
“ Anh hai về rồi “.
“ Em gái đừng lo nữa “.
...
Đúng là có sự giúp đỡ từ Lạc Tuân. Giang thị từ từ thoát khỏi sức ép của A Lan, Quý Mộ gần đây cũng im hơi lặng tiếng.
Giang Dụ bây giờ mới được yên ổn, cuối cùng anh cũng được thở rồi.
Anh dựa vào ghế, tay ôm lấy cô. Gần đây quá nhiều áp lực, nhờ có Lạc Linh Lung mà anh đã vượt qua rồi.
“ Cảm ơn em “.
“ Cũng cảm ơn Lạc Tuân “.
Lạc Linh Lung nghe anh nói vậy liền bất ngờ. Cô nhờ Lạc Tuân giúp đỡ, nhưng không hề...
“ Sao...sao anh biết?“.
“ Đó là bí mật “.
A Tuân - nghe tên là biết tập đoàn của ai rồi. Lạc Tuân xưa giờ là con người im hơi lặng tiếng, nhưng anh ra sao...Giang Dụ đã quá biết rõ.
Đúng là anh và Lạc Tuân không hợp nhau. Nhưng cũng không thể chối bỏ rằng nếu không có sự giúp đỡ từ Lạc Tuân, anh không thể thoát khỏi sự nguy hiểm này.
Gần đây Quý Mộ không hành động gì, nghe tình báo Quý thị cũng thoát khỏi sức ép của anh ta.
Tại sao tên đó lại ngừng hành động lại? Lí do là gì chứ?
...
Nhà Quý Mộ.
Lương Phi nhìn Quý Mộ ngồi đó. Cô tức giận, đi đến nắm lấy cổ áo anh.
“ Tại sao? Anh sắp thành công rồi mà?“.
“ Anh sắp cướp được Giang thị, anh sắp làm Quý gia đau khổ...tại sao anh dừng lại?“.
“ Tại sao?“.
Quý Mộ đẩy tay Lương Phi ra, anh đứng dậy.
“ Vì trái tim của Linh Lung “.
“ Tôi...đã làm cô ấy tổn thương nhiều rồi “ Quý Mộ nói.
Lương Phi nắm tay thành quyền, móng tay cũng đâm sâu vào da thịt.
Trái tim của Lạc Linh Lung?
Được!
Nếu như anh muốn có nó, cô sẽ đem về cho anh. Như thế, anh sẽ không làm tổn thương đến nó lần nữa.
Lương Phi hầm hực lướt qua Quý Mộ, cô vừa đi lẩm bẩm.
“ Trái tim của Lạc Linh Lung...“.
“ Tôi sẽ moi nó ra cho anh!“.
...
Lương Phi đậu xe ở Giang thị. Nhìn thấy phía xa Lạc Linh Lung và Giang Dụ bước ra, tay trong tay hạnh phúc.
Cô cầm dao gọt giấy lên, nhìn nó, nhìn về phía Lạc Linh Lung.
Chỉ vì cô ả đó, tất cả kế hoạch bao năm qua đổ sông đổ biển. Quý Mộ, anh cố chấp...
Tôi sẽ để anh cố chấp đến cùng!
Lương Phi cầm lấy điện thoại, cô gọi cho thuộc hạ của mình.
“ Điều tra lịch trình của Lạc Linh Lung “.
Chính tay tôi, chính đôi bàn tay này...tôi sẽ từ từ rạch nát ngực của cô ra, từ từ moi trái tim của cô ra Lạc Linh Lung à!
Chỉ cần có trái tim của cô, Quý Mộ sẽ sẵn lòng làm tất cả những việc dở dang phía sau.
Lạc Linh Lung...cô chính là một người mang lại rắc rối. Có quá nhiều đàn ông đau khổ chỉ vì cô.
Tại sao? Cô là gì? Tại sao bao nhiêu con người luôn nhìn đến cô?
Còn tôi, năm năm qua...ở cạnh Quý Mộ lại không được gì cơ chứ?
...
Một tuần sau.
Lạc Linh Lung lái xe, cô vừa bấm gọi cho Giang Dụ.
“ Giang Dụ, tối nay anh muốn ăn gì?“.
[ Bít tết được không? ]
“ Được chứ. Em luôn sẵn lòng nấu cho anh “.
Lạc Linh Lung tươi cười đáp, cô bắt đầu nhìn qua gương chiếu hậu.
Khoan đã...chiếc xe đằng sau?
Chiếc xe đó đã theo cô từ siêu thị đến con đường này...cái xe ấy...
[ Linh Lung?]
“Giang Dụ, có người bám đuôi theo sau em “.
Lạc Linh Lung nói, cô bắt đầu tăng tốc. Có gì đó không ổn, cô phải nhanh chóng cắt đuôi chiếc xe đó. Cô cảm giác...chiếc xe ấy chẳng mang tốt lành gì mấy...
[ Linh Lung...em đang ở đâu? ]
“ Em đang ở đường...”