Lạc Linh Lung nhận ra tình cảm của Cảnh Thiên dành cho mình. Nhưng rất tiếc, thanh xuân của cô...
Đều dành cho người đàn ông tên Giang Dụ này. Bảo cô không có tình cảm với anh là nói dối, từ lâu cô đã thích anh, Giang Dụ chính là người đầu tiên cũng như là cuối cùng của cuộc đời cô.
Cảnh Thiên lại là người nặng tình, thật ra lí do cậu ta ra nước ngoài du học đó chính là tránh né thực tại. Không muốn chấp nhận sự thật rằng...
Cô không hề thích cậu ta! Từ đầu đến cuối chỉ xem Cảnh Thiên là người anh em tốt, buồn vui có thể tâm sự cũng nhau.
Cô cũng biết tình cảm Lý Tiểu Nhã dành cho Cảnh Thiên. Trớ trêu thay ông trời không cho mối quan hệ cả ba suôn sẻ, lằng nhằng đi đường vòng.
Giang Dụ và Lạc Linh Lung rời khỏi nhà hàng. Anh chủ động nắm lấy tay cô, điều đó làm Lạc Linh Lung cũng bất ngờ, nhưng trong lòng cô vui lắm.
Phía xa, Cảnh Thiên ngồi trong xe, siết chặt vô lăng.
Thật ra từ đầu anh đã thấy cô cùng Giang Dụ đi vào trong. Muốn gọi điện cho cô chỉ để...
Xem ra...
Anh thật sự chỉ là người anh em tốt trong mắt Lạc Linh Lung mà thôi.
...
Giang Dụ là người lái xe hôm nay, tâm trạng anh ngày càng vui vẻ. Giữa anh và cô càng lúc càng tiến triển nhiều hơn rồi.
Lạc Linh Lung đã mệt mà ngủ gục bên cạnh, Giang Dụ cũng không dám làm phiền, chỉ im lặng lái xe rồi đưa cô về nhà sớm thôi.
Để bà xã anh còn nghỉ ngơi nữa!
“ Bà xã, chúc ngủ ngon “.
...
Một tuần sau.
Từ sau cuộc gọi đó Cảnh Thiên không còn liên lạc với cô nữa. Cô cũng không gọi được cho cậu ta, cảm thấy hơi lo lắng cô liền hỏi Lý Tiểu Nhã.
“ Gần đây...cậu có liên lạc với Cảnh Thiên không?“.
Vì chuyện tình cảm giữa hai người này rất khó nói, cô biết hỏi như này đúng là khó xử cho Lý Tiểu Nhã nhưng mà...
“ Không, không có “ Lý Tiểu Nhã tỉnh bơ đáp.
Cô đã chấp nhận thực tại rồi, cũng ngộ ra nhiều thứ.
“ Vậy sao “ Lạc Linh Lung ngơ ra.
“ Thật ra...tớ không điện thoại được cho cậu ấy “ Lạc Linh Lung bảo.
“ Chắc cậu ta lại muốn chơi trò trốn tìm thôi, lần nào chẳng vậy “.
Tính khí Cảnh Thiên ra sao, không phải đã quá rõ rồi sao?
Anh chính là người trốn tránh sự thật, luôn tìm cách tránh né điều đó. Có lúc im hơi lặng tiếng, bốc hơi một thời gian dài mà không ai tìm ra được.
“ Tiểu Nhã...“.
“ Linh Lung, tớ ngộ ra nhiều thứ lắm “.
“ Tình cảm...nó chỉ là tình cảm “.
“ Còn thời gian, nó là thứ đáng quý hơn “ Lý Tiểu Nhã nói. Cô nâng li cà phê lên uống.
Lạc Linh Lung nhìn Lý Tiểu Nhã. Hôm Cảnh Thiên đưa Tiểu Nhã về nhà...đã xảy ra chuyện gì sao?
“ Tớ nghĩ Cảnh Thiên không sao đâu, cậu đừng lo “.
...
Lạc Linh Lung nói chuyện với Lý Tiểu Nhã một hồi thì cả hai rời đi. Cô về Giang thị còn Tiểu Nhã về Mộc thị.
Lý Tiểu Nhã hiện tại làm việc cho Mộc thị.
Chính xác đó là tập đoàn của nhà anh Mộc Vũ.
Cô thở dài, vừa đi vừa suy nghĩ. Tình cảm đúng là mang đến hạnh phúc cho con người, nó cũng chính là thứ khiến con người đau khổ...
Đúng là...
Lạc Linh Lung khựng người lại. Trước mặt cô chính là cảnh tượng...
Giang Dụ bước ra khỏi Giang thị cùng một cô gái xinh đẹp. Vẻ mặt anh thoai cười vui vẻ đến lạ...
Cô gái đó...là ai?
Lạc Linh Lung loạng choạng, cô không đứng vững được nữa. Từ trước giờ nữ giới xung quanh Giang Dụ rất ít, bây giờ bất thình lình có một cô gái làm anh vui vẻ như vậy...
Lạc Linh Lung đưa tay siết chặt áo, lòng ngực cô đau quá.
Cô quay gót, rời đi.
Cô...
“ Tạm biệt “ Giang Dụ tiễn Hiểu Đồng Đồng ra xe, anh mỉm cười vẫy tay tạm biệt.
“ Tạm biệt anh “ Hiểu Đồng Đồng cũng tươi cười nói, sau đó đóng cửa xe lại.
Giang Dụ và thư kí Đường đứng nhìn chiếc xe rời đi. Anh đưa tay xem đồng hồ.
Bây giờ đã hết giờ nghỉ trưa. Cô bảo đi gặp Lý Tiểu Nhã rồi sẽ quay lại mà.
Sao bây giờ chưa về nhỉ?
Cảm thấy hơi lo, Giang Dụ cầm điện thoại gọi cho cô.
Tiếng chuông đổ lên...đầu dây bên kia vẫn chưa bắt máy.
“ Linh Lung...” Anh lẩm bẩm.
Gọi lần một không được, anh gọi lần hai.
Cuối cùng cô cũng bắt máy.
“ Linh Lung...em chưa về Giang thị sao?“.
[ Tôi cảm thấy không khỏe, tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi ]
Nói xong cô cúp máy.
Giang Dụ nhìn màn hình điện thoại...
Ơ? Tắt rồi?
“ Không khỏe sao?“.
Giang Dụ bắt đầu sốt sắn. Trước khi đi không phải cô vẫn khỏe và tươi cười với anh mà.
Bất thình lình lại không khỏe thế này.
“ Thư kí Đường, chuẩn bị xe “.
“ Tôi muốn về nhà “.
...
Công viên.
Lạc Linh Lung ngồi trên ghế đá, cô ôm mình lại, giày cao gót cũng bỏ qua một bên.
Cảm thấy tủi thân.
Nhớ lại hình ảnh Giang Dụ nhìn cô gái đó nhìn nhau vui vẻ như vậy. Trong lòng có chút khó chịu.
Từ trước đến nay...nụ cười đó luôn dành cho một mình cô cơ mà. Cớ sao lại...
Cô gái đó là ai chứ?
“ Linh Lung...“.
“ Cậu lại buồn phải không?“.