Giang Dụ bấm xóa lịch sử cuộc gọi vừa rồi của Cảnh Thiên, bảo anh ích kỷ cũng được, nhưng anh thật sự muốn bảo vệ Lạc Linh Lung không muốn cô bị cướp từ tay kẻ khác.
Giang Dụ quay về phòng, anh để điện thoại cô về chỗ cũ. Cả người ngã xuống, ôm lấy Lạc Linh Lung vào lòng mà ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Lạc Linh Lung ngồi trên giường bấm điện thoại, Giang Dụ đi vào liền cảm thấy lo lắng. Đúng là làm chuyện xấu nên cảm thấy thật chột dạ mà...
“ Xuống nhà dùng bữa sáng đi “ Anh lên tiếng, không có can đảm nhìn vào mắt cô.
Lạc Linh Lung liền nhận ra điểm bất thường. Anh thế nào cô cũng đã quá hiểu rõ, đêm qua cô đi ngủ đã làm chuyện xấu gì phía sau lưng cô phải không đây?
“ Tôi biết rồi “ Cô đáp, bỏ điện thoại qua một bên rồi đứng dậy.
Giang Dụ thở nhẹ ra, coi như không biết gì đi...
Anh không biết gì hết, không làm gì hết.
...
Đến giờ nghỉ trưa ở công ty. Anh và cô thường không dùng bữa trưa cùng nhau, có hôm Giang Dụ ham công tiếc việc một thân một mình ngồi lì trong phòng làm việc đến tận giờ tan làm.
Lạc Linh Lung tiến vào thang máy, cô bấm xuống tần. Ra khỏi đại sảnh, Lạc Linh Lung định bắt taxi đến nhà hàng dùng bữa trưa, cô hay ăn một mình nên nó cũng thành thói quen.
“ Linh Lung “Cảnh Thiên đứng phía xa, gọi tên cô.
Lạc Linh Lung khựng lại, cô quay đầu thấy Cảnh Thiên đứng ở xe, rõ ràng là anh đã đứng đó đợi cô từ nãy giờ?
“ Cảnh Thiên?” Cô tiến đến, nhìn từ trên xuống dưới và bắt đầu dò xét.
“ Tôi đến tìm cậu, địa chỉ của Giang thị đúng là dễ tra ra mà “ Cảnh Thiên đáp. Ánh mắt đảo xung quanh, nhìn xem có Giang Dụ bên cạnh cô không.
“ Vậy sao?” Lạc Linh Lung đáp. Đang nói dối kia kìa, hiện rõ trên mặt luôn.
Cảnh Thiên có lẽ đã đi qua đây rất nhiều lần nên mới tìm được chỗ lí tưởng đậu xe thế này rồi.
“ Ừm...cùng dùng bữa trưa được chứ?” Cảnh Thiên hỏi.
“ Được chứ “ Lạc Linh Lung đáp.
Cảnh Thiên vui như được mùa, anh mở cửa xe để Lạc Linh Lung ngồi vào trong.
Xe lăn bánh rời khỏi Giang thị, phía xa xa ai kia đang...
“ Giang...Giang tổng...” Thư kí Đường đứng cạnh sợ hãi, không xong rồi, nguy to rồi...
Sao lại trùng hợp thế này, để Giang tổng nhìn thấy những cảnh tượng này thật là...
Giang Dụ hầm hực quay lên, anh không nói một lời nào. Anh còn định đi mua bữa trưa về cho cả hai, sau đó cùng nhau ăn. Cuối cùng đi xuống đây lại được dội một thùng giấm to đùng lên đầu xuống chân thế này.
Ăn uống gì tầm này nữa?
Anh nuốt không trôi!
...
Đến nhà hàng, Lạc Linh Lung bước vào cùng Cảnh Thiên. Cả hai bắt đầu dùng bữa, cô không nói một lời nào thêm.
Thật ra không biết nói gì.
“ Chuyện hôm qua...” Cảnh Thiên lên tiếng.
Lạc Linh Lung nhìn anh, chuyện hôm qua? Hôm qua cô ngủ sớm thì có chuyện gì xảy ra à? Sao không biết gì nhỉ?
Cô nhớ lại phản ứng kì lạ của Giang Dụ sáng nay, khựng lại một chút, bắt đầu suy đoán.
“ Giang Dụ đó không nổi giận với cậu chứ?” Cảnh Thiên hỏi.
“ Không, tôi và anh ấy rất bình thường “ Lạc Linh Lung đáp.
Có lẽ đêm qua Cảnh Thiên gọi cho cô, người bắt máy dĩ nhiên là Giang Dụ rồi...tên nào đó cũng đã tiện tay xóa lịch sử cuộc gọi của cô.
Đúng là...
“ Vậy sao “ Cảnh Thiên đờ người ra. Cứ nghĩ Giang Dụ sẽ không vui với cô khi đã khuya mà có một người đàn ông lạ gọi cho vợ mình.
Thật sự là bình thường sao?
“ Cậu...và Giang Dụ thật sự có tình cảm sao?” Cảnh Thiên ngu ngốc hỏi tiếp.
Lạc Linh Lung buông nĩa trên tay xuống, cô nhìn Cảnh Thiên đầy nghiêm túc:“ Cảnh Thiên, đủ rồi “.
“ Hôn nhân của tôi và anh ấy...cậu không cần thiết biết nhiều đâu “.
Lạc Linh Lung lạnh lùng nói.
Cảnh Thiên siết chặt tay, không cần thiết biết nhiều sao?
Cô đang xem anh là kẻ phiền phức chen chân vào cuộc sống của cô à?
“ Lạc Linh Lung...“.
“ Đủ rồi, dùng bữa trưa đi “.
“ Chúng ta nói đến đây thôi “.
“ Tiểu Nhã ngày mai đi công tác về. Lâu rồi chúng ta không đông đủ, ngày mai cũng tôi đi đón cậu ấy đi “ Lạc Linh Lung nói.
“ Ừ “.
...
Hết giờ nghỉ. Cô quay về Giang thị, vừa bước ra từ thang máy cô đã thấy Giang Dụ đứng gần ở đó.
Anh đang đợi cô sao?
“ Em vừa đi đâu về?” Giang Dụ hỏi, mặt mũi chẳng vui vẻ tí nào.
“ Tôi...đi ăn trưa “ Cô đáp.
“ Em đi với ai?” Anh lại hỏi.
“ Với Cảnh Thiên “ Cô thản nhiên nhún vai nói.
Giang Dụ đơ ra.
Cứ nghĩ cô sẽ che giấu chuyện này, không ngờ bình tĩnh đến lạ nói thẳng ra.
Cô đi đến gần chỗ anh, đưa tay đặt lên cổ anh:“ Đêm qua...anh đã xóa lịch sử cuộc gọi của Cảnh Thiên phải không?“.
Bị phát hiện, Giang Dụ liền tránh né.
Lạc Linh Lung bật cười. Con người này là vậy, mỗi lần làm điều gì đó sai trái liền tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô ôm lấy mặt anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình:“ Như vậy là không tốt đấy “.
“ Sau này có gì phải chuyển lời lại cho tôi biết, lỡ đâu có chuyện gấp thì sao?“.
Giang Dụ đặt tay lên eo cô, anh hỏi:“ Em không giận vì tôi đã làm chuyện đó sao?“.
Lạc Linh Lung bình tĩnh lắc đầu.
“ Một người chồng bắt máy giúp vợ mình có gì sai chứ?“.
“ Không phải anh cũng nói rất tin tưởng tôi sao?“.
“ Tôi cũng thế, rất tin anh “.
“ Vậy nên...“.
“ Hãy giữ tốt cuộc hôn nhân này “.
Cô nhón chân, hôn lên má anh một cái. Mỉm cười thật tươi rồi im lặng quay đi.