Tối hôm ấy khi đón Tiểu Duy từ trường về nhà, Lạc Nhan với sắc mặt buồn thỉu buồn thiu khiến Tiểu Duy lo lắng. Thắng bé nắm chặt lấy ngón tay của mẹ mình, ngước đôi mắt to tròn lên hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì buồn sao? Mẹ nói cho con nghe đi, con sẽ chia sẻ với mẹ.”
Thật ra Lạc Nhan đang suy nghĩ về chuyện hôm nay gặp Giang Quân Hạo và Alena ở cửa hàng thời trang, vì cô không muốn con trai lo lắng nên đã cố ý không nói thật cho thằng bé biết. Lạc Nhan ngồi xuống xoa đầu con trai, miệng mỉm cười:
“Không có gì đâu con trai, mẹ chỉ đang nghĩ về chuyện công ty thôi.”
Tiểu Duy thấy vậy liền ôm chầm lấy Lạc Nhan, thằng bé đưa bàn tay nhỏ xíu xoa xoa lưng cô, cọ cái má sữa vào người Lạc Nhan rồi nói:
“Để Tiểu Duy ôm mẹ cho mẹ đỡ mệt nè.”
“Cảm ơn con trai.”
Lạc Nhan rất hạnh phúc khi có được một người con trai đáng yêu lại hiểu chuyện như Tiểu Duy. Có thằng bé bên cạnh tâm trạng của cô cũng tốt hơn hẳn.
Nhưng nụ cười của Lạc Nhan chưa rạng rỡ được bao lâu thì chợ tắt khi cô nhìn thấy một người rất giống Giang Quân Hạo đang đi cùng Alena vào trong nhà hàng. Hai người họ đi vào cửa hàng xem quần áo với nhau và bây giờ còn đi ăn cùng nhay nữa.1
Lạc Nhan cố gắng kìm nén cảm xúc, cô đưa tay bế Tiểu Duy lên rồi nhanh chóng bắt taxi trở về nhà. Ngồi trên taxi, Lạc Nhan liên tục lấy điện thoại ra xem nhưng ánh mắt lại thoáng chút buồn bã vì cả ngày nay Giang Quân Hạo không nhắn tin cũng chẳng gọi điện cho cô. Biết là anh bận việc nhưng trước đây anh vẫn làm vậy mà, Lạc Nhan lủi thủi cất điện thoại đi sau đó tựa lưng vào ghế ôm lấy Tiểu Duy và chờ đợi taxi đưa mình về nhà.
Trong khi đó ở nhà hàng Y Star.
Giang Quân Hạo cùng mấy vị giám đốc trong công ty đang dùng bữa với Alena coi như là bữa tiệc chào mừng cô ấy trở thành người mẫu đại diện của công ty.
“Công ty chúng ta có cô Alena làm người mẫu đại diện chắc chắn sẽ càng thành công hơn, đúng là rất may mắn khi mời được cô Alena.”
Các vị giám đốc bị sự xinh đẹp của Alena làm cho xiêu lòng, tuy là người đã có gia đình nhưng thực sự phải công nhận rằng sức hút của Alena là không hề nhẹ. Alena ngồi bên cạnh Giang Quân Hạo, hôm nay cô ấy diện một bộ váy bó sát cơ thể tôn dáng và cũng không quên ngồi dáng ngồi quen thuộc khi ở cạnh anh. Cô ấy mỉm cười đáp lại lời khen của các vị giám đốc:
“Giám đốc quá lời rồi, tôi cũng chỉ là nhìn thấy được sự nhiệt tình của Giang tổng và sự nổi tiếng của thương hiệu N.H nên đã đồng ý làm người mẫu cho công ty.”
Alena vừa nói vừa liếc mắt nhìn Giang Quân Hạo nhưng anh hầu như không chút để ý đến cô ấy. Anh bị ép đi dùng bữa thế này cũng là miễn cưỡng chấp nhận chứ thực ra anh không muốn đi tí nào cả.
Trong lúc mọi người đang uống rượi, trò chuyện vui vẻ thì Giang Quân Hạo lại lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Lạc Nhan. Hành động đó của Giang Quân Hạo bị Alena phát hiện, cô ấy lúc này đã say xỉn nên khi thấy anh không chú tâm vào bữa tiệc liền giật lấy điện thoại.
“Giang tổng, anh làm việc riêng trong lúc mọi người vui vẻ thế này là không được đâu đấy.”
Alena cầm điện thoại của anh lắc lắc, hai má cô ấy đỏ lên do men rượu. Cơ thể của Alena đúng là quá sexy, đường cong chữ S mềm mại, vòng nào ra vòng nấy đúng là không hổ danh người mẫu có sức ảnh hưởng lớn.
“Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa tiệc nhưng cô có thể trả lại điện thoại cho tôi có được không?”
Giang Quân Hạo có chút khó chịu với hành động giật lấy điện thoại người khác của Alena, anh chìa tay ra định lấy lại điện thoại nhưng Alena lại đặt nó sang một bên. Cô ấy cầm ly rượu lên, rót đầy cốc đưa cho anh rồi nói:
“Anh còn chưa uống rượu để chào mừng tôi đâu Giang tổng, anh làm tôi buồn đấy.”
Giang Quân Hạo bất đắc dĩ cầm lấy ly rượu từ tay Alena rồi một hơi tu sạch. Alena nhìn yết hầu của anh lên xuống liên tục khi uống rượu liền bị vẻ cuốn hút đó làm say mê. Cô ấy kéo ghế ngồi sát vào anh, rồi lấy cớ giúp anh rót thêm rượu mà chạm vào anh.
“Giang tổng để tôi rót thêm cho anh nhé?”
“Tôi vẫn còn phải uống nữa hay sao?”
“Đương nhiên rồi, anh thấy mọi người đều đang uống mà, chúng ta cũng phải nhập tiệc với họ chứ.”
Vừa uống hết ly rượu kia, Giang Quân Hạo đã cảm thấy nóng trong người. Anh đưa tay nới lỏng cà vạt sau đó uống thêm một ly rượu nữa.
Alena thấy anh uống nhiệt tình như vậy liền mỉm cười hài lòng, hai người họ cứ uống như thế khiến Giang Quân Hạo quên mất việc mình định làm là nhắn tin cho Lạc Nhan.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy vị giám đốc dìu dắt nhau bắt xe trở về. Lục Viễn Nam lái xe đến định đón Giang Quân Hạo thì đột nhiên cánh tay của anh bị Alena ôm chặt lấy. Ngực cô ta cọ xát vào tay anh, lúc này trông Alena vô cùng lẳng lơ nhưng vẫn có chút quyến rũ.
“Giang tổng, anh đưa tôi về được không? Khách sạn của tôi ở ngay đây thôi. Dù gì tôi cũng là đối tác của anh mà, anh nên giúp đỡ đối tác của mình mới phải.”
Giang Quân Hạo dù đã say nhưng không đến mức mất đi bình tĩnh. Anh đồng ý đưa Alena về khách sạn nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra ý đồ của cô ta.
Về đến khách sạn, Giang Quân Hạo đưa Alena lên phòng của mình. Anh đặt cô ta nằm xuống giường rồi lập tức quay đầu ra về nhưng Alena lại nắm lấy tay của anh kéo lại. Giang Quân Hạo quay người định gỡ tay ra thì thấy Alena đang quằn quại trên giường với tư thế vô cùng gợi cảm.
“Ưm... Anh ở lại với tôi một lát được không?”
Thử hỏi đứng trước nhan sắc này thì có người đàn ông nào kiềm chế được? Nhưng Giang Quân Hạo lại lạnh lùng buông tay ra, anh kéo chăn che đi cơ thể của Alena rồi nói:
“Cô nghỉ ngơi đi.”
Sau đó Giang Quân Hạo liền ra khỏi phòng của Alena và rời đi ngay lập tức.
Bị anh phũ phàng như vậy Alena cảm thấy tức tối nhưng vì say xỉn quá mà cô ta nhắm mắt lại rồi ngủ luôn.
Ngồi trên xe, Giang Quân Hạo cũng mơ mơ màng màng. Anh đưa tay kéo cà vạt xuống rồi cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng xuống. Vốn định chợp mắt một chút nhưng đột nhiên anh lại nhớ một số hình ảnh của Lạc Nhan trong kí ức đã mất. Có lẽ sự hiện diện của cô đã tác động mạnh vào cuộc sống của anh nên mới khiến anh dù có bị mất trí nhưng vẫn có cảm giác gần gũi với cô.
Giang Quân Hạo bỗng dưng nói với Lục Viễn Nam:
“Thư ký Lục, nhà của Lạc Nhan nằm ở đâu vậy?”
Vì Giang Quân Hạo đã mất trí nhớ nên không nhớ được Lạc Nhan đang ở đâu.
“Giang tổng, anh muốn đến thăm thiếu phu nhân ạ?”
“Không, tôi chỉ muốn nhìn một cái rồi về thôi, tôi không muốn làm phiền cô ấy.”
“Vâng, vậy tôi sẽ đưa anh tới đó.”
Lục Viễn Nam lái xe đưa Giang Quân Hạo tới trước chung cư Nera thì dừng lại. Nhìn khu chung cư không có gì đặc sắc này, Giang Quân Hạo cảm giác như mình đã từng tới đây. Anh hỏi:
“Nhà cô ấy là số bao nhiêu?”
“Hình như là 16.”
“Ừm…”
Giang Quân Hạo liếc mắt nhìn lên trên thì thấy đèn điện ở nhà của Lạc Nhan vẫn còn sáng. Có lẽ giờ này cô vẫn chưa ngủ vì thế Giang Quân Hạo quyết định lên trên đó. Anh nói với Lục Viễn Nam:
“Cậu về đi, tối nay tôi sẽ ở đây.”
“Giang tổng, anh có cần tôi đỡ anh không?”
“Không cần, tôi vẫn chưa say đến mức đó.”
Giang Quân Hạo đã uống nhiều rượu nhưng vẫn giữ được những bước chân vững vàng để đi lên tòa chung cư. Nhưng sự tỉnh táo đó của anh bất chợt biến mất khi anh đưa tay bấm chuông cửa nhà Lạc Nhan.
Nghe thấy chuông cửa, Lạc Nhan từ trong bếp chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở, cả cơ thể nặng như núi của Giang Quân Hạo bỗng bất ngờ đổ rạp xuống người Lạc Nhan khiến cô suýt nữa thì ngã ra đất.
“Á… Giang Quân Hạo, sao anh lại đến đây?”
Giang Quân Hạo giây trước còn tỉnh táo nhưng giây sau đã say xỉn. Hơi thở và người anh nồng nặc mùi rượu, Lạc Nhan nhăn mặt khó chịu sau đó dìu anh đi vào trong nhà.
Lạc Nhan đặt Giang Quân Hạo xuống ghế sofa, cô liếc mắt nhìn dáng vẻ say khướt của anh rồi hỏi:
“Anh uống say mà không về nhà đi, tới đây làm gì?”
Giang Quân Hạo mơ màng mở hai mắt ra, anh nhìn cô, ánh mắt có chút tủi thân, anh nói:
“Em không chào đón tôi à?”
“Ừ, em không có chào đón một kẻ say rượu như anh, mau về nhà đi.”
Lạc Nhan vẫn giận anh chuyện của Alena nên cô không muốn quan tâm đến anh. Nhưng khi cô định quay người rời đi thì Giang Quân Hạo liền đưa tay nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh khiến Lạc Nhan ngã xuống người anh. Nhân lúc cô đang gần sát mình, Giang Quân Hạo đưa tay ôm lấy gáy cô, phủ lên cánh môi mềm của cô một nụ hôn.
“Ưm…”
Mùi rượu trên người Giang Quân Hạo khiến Lạc Nhan khó chịu, cô vùng vẫy loạn xạ cả lên. Sau đó, Giang Quân Hạo kéo cổ áo của cô xuống, hôn lên ngực cô. Giang Quân Hạo đột nhiên làm thế này khiến Lạc Nhan hoảng sợ, cô la hét đẩy anh ra:
“Giang Quân Hạo, mau buông em ra, anh làm cái gì thế?”
Giang Quân Hạo như không nghe thấy lời cô nói, cứ tiếp tục làm chuyện mình muốn. Anh bỗng dưng chồm người dậy, đẩy Lạc Nhan tựa lưng vào tường rồi cưỡng hôn cô.
“Ư… ưm… Giang Quân Hạo mau buông em ra!”
Tiểu Duy từ trong phòng nghe thấy tiếng hét của Lạc Nhan liền mở cửa chạy ra ngoài. Thằng bé thấy ba đang làm mẹ khó chịu, tưởng ba bắt nạt mẹ nên đã chạy tới đẩy Giang Quân Hạo ra.
“Ba đừng có bắt nạt mẹ, ba mau bỏ mẹ ra đi.”
Vì có sự tác động của Tiểu Duy nên Giang Quân Hạo mới ngừng hành động thô lỗ kia lại. Tiểu Duy cau mày ôm lấy Lạc Nhan, thằng bé quay sang lườm ba mình:
“Ba xấu lắm! Ba bắt nạt mẹ, con không chơi với ba nữa.”