Giang Quân Hạo say xỉn im lặng nhìn Tiểu Duy và Lạc Nhan sau nằm gục xuống ghế sofa. Thấy ba mình đột nhiên như vậy Tiểu Duy cũng có chút lo lắng, thằng bé lại quay sang hỏi Lạc Nhan:
“Mẹ ơi, ba bị làm sao thế?”
Lạc Nhan vuốt lại tóc rồi chỉnh lại cổ áo, cô nhẹ nhàng nói với Tiểu Duy:
“Ba con uống nhiều rượu quá nên mới bị say nhưng mà củ cải này, ban nãy ba không có bắt nạt mẹ nên con đừng nói vậy với ba nhé?”
“Nhưng con thấy rõ ràng ba đang làm mẹ khó chịu mà.”
“Có những chuyện giữa người lớn con chưa thể hiểu được đâu, sau này lớn lên con sẽ hiểu thôi. Nào… để mẹ đưa con về phòng.”
Sau đó, Lạc Nhan bế Tiểu Duy lên, cả hai mẹ con đều bước về phòng. Thấy vậy, Giang Quân Hạo đang giả vờ nhắm mắt bèn mở ra. Anh không hề say như cô nghĩ chỉ là anh muốn diễn kịch một chút để xem phản ứng của cô thế nào thôi.
Tiểu Duy đang ngủ thì bị tiếng hét của Lạc Nhan đánh thức nên cô cảm thấy có lỗi với thằng bé. Lần này thằng bé đã ngủ lại được rồi nên cô có thể yên tâm ra ngoài.
Lạc Nhan nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài thì đột nhiên thấy Giang Quân Hạo lù lù xuất hiện sau cánh cửa, anh lạnh lùng đưa tay kéo mạnh cô ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. Giang Quân Hạo kéo Lạc Nhan vào trong phòng của hai người, nhìn là biết anh đang muốn làm gì Lạc Nhan.
“Giang Quân Hạo, buông em ra!”
Vì sợ hét lớn thì Tiểu Duy sẽ tỉnh dậy nên Lạc Nhan chỉ có thể hét thầm trong vô vọng. Bàn tay của Giang Quân Hạo siết chặt lấy cổ tay của cô, lôi cô đến bên giường rồi đặt cô nằm xuống. Lạc Nhan mặt mày đỏ tía tai, cô sợ rằng thú tính trong người Giang Quân Hạo lại bùng lên.
“Quân Hạo, anh định làm gì?”
Giang Quân Hạo không trả lời, chỉ yên lặng kéo chăn đắp cho cô. Giống như chơi trò búp bê, Giang Quân Hạo chẳng khác nào một bé gái mười tuổi đang cho búp bê của mình đi ngủ hết.
Sau đó anh cúi xuống nói với cô, hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu khiến Lạc Nhan phải kéo chăn che mũi.
“Nằm đây đợi tôi, tôi đi tắm.”
Lạc Nhan chợt nhớ là Giang Quân Hạo không có quần áo ở đây vì thế đã hỏi:
“Nhưng anh làm gì mang theo quần áo?”
Giang Quân Hạo quay đầu lại, nhếch miệng cười đầy nguy hiểm:
“Em nghĩ tôi cần quần áo à?”
Câu nói đó của Giang Quân Hạo khiến Lạc Nhan ngượng chín mặt. Cô kéo chăn che mặt đi rồi nằm yên ở đó không dám nói thêm lời nào hết. Sau đó, Giang Quân Hạo liền mở cửa bước ra ngoài và đi vào trong phòng tắm.
Sau khi Giang Quân Hạo rời đi, Lạc Nhan mới hất chăn ra bởi cô thấy vô cùng nóng. Mặt cô đỏ bừng lên và bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Giang Quân Hạo không mặc quần áo đi vào trông phòng.
Eo ôi… tuy là thân hình anh đẹp thật đấy nhưng như thế không phải quá dâm đãng rồi hay sao?
Lạc Nhan vội vã chạy đến tủ quần ào, cô lục tung đồ lên để tìm áo choàng tắm mà mấy ngày trước cô mua về nhưng chưa kịp đem để ở phòng tắm. Vì cô không có đồ dành cho đàn ông nên để anh mặc tạm cái này cũng được, ít ra nó còn có thể giúp anh che đi những thứ cần che.
Sau đó, Lạc Nhan đã mở cửa bước đến phòng tắm, cô đứng bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy không hiểu sao tim cô lại đập thình thịch. Lạc Nhan lúng túng gọi tên anh:
“Giang… Giang Quân Hạo, em… em có áo choàng tắm, lát nữa… anh… anh tắm xong thì… thì nhớ mặc nó.”
Ở bên trong, Giang Quân Hạo đang đứng dưới vòi nước, thân hình cường tráng của anh ngấm nước cũng đẹp đến mê hồn quá đi. Anh nói vọng ra ngoài:
“Em cứ đợi ngoài đấy, tôi sắp tắm xong rồi.”
Nghe vậy Lạc Nhan bèn giữ chặt áo choàng tắm trên tay rồi đứng im như tượng trước cửa phòng tắm. Không hiểu sao nhưng cô cảm thấy có một cảm giác bất an kinh khủng, cảm giác như sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra với mình vậy.
Cạch!
Cửa vừa mở, Lạc Nhan giật mình quay sang thì thấy Giang Quân Hạo trần như nhộng xuất hiện trước mặt cô.
“Anh… sao anh không mặc đồ vào?” Lạc Nhan xấu hổ quay mặt đi.
Giang Quân Hạo không cảm thấy ngại một tí nào hết, anh chìa tay ra nói:
“Em đã đưa đồ cho tôi đâu mà muốn tôi mặc.”
Sau đó, Lạc Nhan liền chìa tay đưa cho áo choàng tắm nhưng mặt thì lại quay ra chỗ khác. Giang Quân Hạo không định lấy áo choàng tắm mà anh vồ lấy cổ tay của cô, kéo Lạc Nhan vào bên trong phòng tắm và đóng rầm cửa lại.
Lúc Lạc Nhan nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra thì đã bị Giang Quân Hạo ép chặt vào trong tường rồi. Sự ẩm ướt của phòng tắm kèm thêm việc Giang Quân Hạo đang không mặc gì trước mặt Lạc Nhan khiến cô không tài nào mà bình tĩnh được.
“Giang... Giang Quân… “
Cô lúng túng gọi tên của anh mà giọng cứ run run không nói rõ lời. Giang Quân Hạo chống tay vào tường, nheo mắt nhìn cô:
“Tên tôi khó gọi đến vậy sao?”
“Không… ý em là… anh mau mặc đồ vào đi.”
Lạc Nhan đưa tay che mắt, Giang Quân Hạo cúi xuống rồi áp sát đến gần Lạc Nhan hơn. Anh thì thầm vào tai của cô:
“Làm sao đây? Tôi lại có phản ứng rồi.”
“Phản… phản ứng gì?” Lạc Nhan lắp bắp hỏi.
Giang Quân Hạo nhếch miệng cười gian, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô để cô tự cảm nhận xem anh đang có phản ứng gì. Khoảnh khắc cô vừa chạm vào thứ đó, Lạc Nhan đã giãy nảy lên như mèo xù lông, cô quay lưng với anh gắt lên nhưng không dám hét to:
“Giang Quân Hạo, anh đừng có làm bậy!”
“Làm bậy? Nếu em không tự ý rời khỏi phòng ngủ thì sao cơ thể tôi lại có phản ứng được chứ?”
Giang Quân Hạo ôm lấy eo cô, cơ thể anh vẫn còn ướt và Lạc Nhan có thể cảm nhận được những giọt nước ở trên người anh đang thấm vào quần áo của cô.
“Em chỉ muốn đưa quần áo cho anh thôi, không có ý gì cả.”
“Thôi được rồi, tôi sẽ không làm em sợ nữa, tôi sẽ mặc quần áo vào ngay đây.”
Giang Quân Hạo muốn trêu chọc Lạc Nhan để xem có lấy lại được chút kí ức nào không. Nhưng ngoài những hình ảnh anh nhớ được khi ở bên cạnh Lạc Nhan thì những thứ khác anh chẳng nhớ gì cả.
Cách này đúng là có tác dụng đấy nhưng chỉ có tác dụng với Lạc Nhan thôi.
Sau khi tắm xong, hai người họ liền lên giường đi ngủ. Lạc Nhan nằm quay lưng lại với Giang Quân Hạo, cô nửa tỉnh nửa ngủ vì lo lắng Giang Quân Hạo sẽ làm gì đó. Chỉ vì lo lắng như thế nên khi Giang Quân Hạo vừa chạm vào eo cô, Lạc Nhan đã giãy nảy lên.
“Giang Quân Hạo đừng mà…”
Giang Quân Hạo bất ngờ trước phản ứng dữ dội của cô, anh ngơ ngác hỏi:
“Gì thế? Tôi chỉ định ôm em thôi mà.”
Lạc Nhan mím chặt môi không trả lời, vì sự bất an quá lớn nên khiến cô luôn sợ rằng Giang Quân Hạo sẽ làm gì đó với mình. Thế là cả đêm hôm đó, Lạc Nhan không thể ngủ ngon lành trong khi Giang Quân Hạo trông có vẻ ngủ rất ngon.
…
Sáng hôm sau.
Tập đoàn T Gou.
Vì tối hôm qua không ngủ được nên Lạc Nhan mới ngồi trong phòng làm việc ngáp ngắn ngáp dài. Hân Xuyên nhìn thấy cô như vậy, tưởng cô lại thức đêm làm việc nên đã hỏi:
“Nhà thiết kế Lạc, hôm qua cô lại thức đêm làm việc đó à?”
Lạc Nhan giật mình lắc đầu:
“Không… không có, tại đêm qua tôi bị khó ngủ nên vậy.”
“Vậy cô có muốn uống một cốc cà phê cho tỉnh táo không? Tôi tiện thể pha luôn cho cô nhé?”
“Vậy làm phiền cô rồi.”
Lạc Nhan tiếp tục cắm đầu vào làm việc trong tình trạng thiếu ngủ nhưng vì cuộc sống mưu sinh cô phải cố gắng thôi. Đúng lúc đó, điện thoại của cô có tin nhắn gửi đến, là tin nhắn của Giang Quân Hạo.
/Trưa nay tới văn phòng tôi, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé./
Giang Quân Hạo muốn đi ăn trưa với Lạc Nhan, cô đọc xong tin nhắn liền mỉm cười rồi nhắn lại.
/Anh mời em đi ăn trưa tưởng em sẽ đồng ý ngay sao?/
Ting!
/Nếu em không đến thì tôi sẽ đến công ty của em bế em đi./
/Được rồi, em sẽ đến, vậy nhé!/
Lạc Nhan mà làm trái ý Giang Quân Hạo là kiểu gì anh cũng tới T Gou giống như lời anh đã nói. Vì sợ anh sẽ quậy phá nơi này nên Lạc Nhan bất đắc dĩ phải nghe theo anh.
Đến trưa.
Sắp đến giờ ăn trưa nhưng Giang Quân Hạo vẫn còn mải làm việc trong văn phòng mà quên để ý giờ giấc. Anh đang xem các concept và hậu trường chụp ảnh quảng bá cho bộ ảnh thời trang sắp đến của người mẫu đại diện Alena.
Cốc… cốc…
“Vào đi.”
Alena gõ cửa phòng của Giang Quân Hạo vì định mời anh đi ăn trưa, nhưng khi thấy anh vẫn đang làm việc thì bèn sấn đến.
“Giang tổng, anh vẫn còn làm việc sao?”
“À… tôi đang xem qua các concept chuẩn bị cho buổi chụp hình sắp đến. Cô Alena, cô xem thử xem có thích những kiểu này không?”
Alena bước đến bàn làm việc đứng cạnh Giang Quân Hạo sau đó cúi người xem những hình ảnh trên máy tính. Cô ấy đang mượn cớ để quyến rũ anh nhưng kết quả lại không thành công.
“Mấy cái kiểu này đều hợp với phong cách của tôi hết, Giang tổng đúng là có mắt nhìn rất hợp với tôi.”
“Tôi cũng chỉ là đã được học qua thôi.”
Sau đó hai người họ cứ tiếp tục đứng như vậy cho đến giờ ăn trưa. Lạc Nhan bắt taxi đến N.H sau đó cô đã đi thẳng lên trên văn phòng của anh. Vì anh nói muốn cô tới văn phòng của mình để cùng đi ăn trưa nên Lạc Nhan đã đến đó.
Đến trước cửa văn phòng, Lạc Nhan tưởng rằng Giang Quân Hạo cũng đang chuẩn bị nên không có gõ cửa mà mở cửa vào luôn. Nhưng chính hành động bất ngờ đó của cô lại khiến cô phải chứng kiến cảnh tượng có phần khiến cô khó chịu.
“Quân Hạo em tới…”
Lạc Nhan nhìn thấy Alena đang đứng cạnh Giang Quân Hạo, hai người họ không biết nói gì với nhau mà cười đùa rất vui vẻ. Không những thế, tay của Alena còn chạm vào người anh nhìn rất tự nhiên.
Sự có mặt của Lạc Nhan dường như đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Alena và Giang Quân Hạo vì thế cô định đóng cửa lại.
“Em xin lỗi, em không biết anh đang làm việc.”
Giang Quân Hạo nhìn thấy Lạc Nhan liền đứng dậy, anh nói:
“Lạc Nhan, vào đây đi, tôi cũng xong việc rồi.”
Alena thấy Giang Quân Hạo có vẻ thân thiết với Lạc Nhan liền đâm ra tò mò. Cô ấy bước đến trước mặt hai người họ, hỏi anh:
“Giang tổng, cô gái này là…”
Giang Quân Hạo ôm lấy vai của Lạc Nhan, anh nói:
“Cô ấy là vợ cũ của tôi - Lạc Nhan nhưng sớm muộn gì… chúng tôi cũng sẽ tái hôn.”