Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao

Chương 50: Chương 50: Du hạo minh rời đi - Chọn lựa hồn ngọc




Giáng Trần tuy không muốn nhưng vẫn nói ra một chuyện quan trọng:

“Có thể mọi người không để ý, thế nhưng những người cùng thế hệ với chúng ta đều thành danh. Họ trở thành thế hệ hoàng kim đầu tiên chống đỡ cho toàn bộ nhân loại, trong khi đó chúng ta thiên phú cao hơn lại biến mất.”

Họa Thiên Hậu khẽ giọng:

“Tiểu Trần nói ta hiểu được, ý ngươi là chúng ta đáng nhẽ phải trở thành những kẻ gánh nhân loại trên vai. Vì chúng ta biến mất nên nhân loại trong khoảng thời gian đầu mới thảm thương như thế, không biết ta đã nói đúng ý ngươi chưa?”

Giáng Trần nhún vai ra hiệu rằng nàng ta nói hoàn toàn đúng, quả thật với thiên phú của những người ở đây thì ai không được coi là thế hệ hoàng kim. Đơn giản chỉ cần có Giáng Trần thôi thì mình hắn có thể dẹp loạn đám yêu thú kia.

Du Hạo Minh thấy Giáng Trần nói đỡ cho mình liền nhanh chóng góp lời:

“Gia gia của ta trước khi mất đi thì đã có tâm nguyện là ta phải dùng tài năng của mình để chấn hưng Du gia. Thế nhưng biến cố vừa qua khiến ta thất hứa, bây giờ nếu có cơ hội để thực hiện hứa hẹn thì ta nhất định phải làm cho bằng được.”

Quả thật một vạn năm trôi qua nhưng một cái gia tộc nhỏ như Du gia lại không bị diệt vong khiến người ta nể phục. Dù theo ghi chép thì họ lăn lộn cũng đến thảm, thế nhưng so với bị diệt vong thì tốt hơn rất nhiều, thậm chí đệ đệ của Du Hạo Minh vẫn còn sống đến giờ.

Hơn một vạn năm vẫn sống thì chứng tỏ Du gia đang có một cái Vũ Thánh cao thủ, thậm chí biết đâu có cả một cái Vũ Thần. Du Hạo Minh nói thế nào thì về đó vẫn tốt hơn, có thể Du gia người không nhận hắn cái kẻ biến mất vạn năm.

Thế nhưng với kẻ thông minh như Du Hạo Minh còn cả đống cách để giúp Du gia, đơn giản như gia nhập rồi giúp đỡ công việc làm ăn chẳng hạn. Lộ tuyến để đi Du Hạo Minh cũng tính kỹ rồi, hắn quyết tâm thế cản cũng chẳng được.

Giáng Trần khẽ giọng nói:

“Đường đi tới Bạch Hổ Đế Quốc cũng không dễ dàng gì, Nguyên thạch là tiền tệ thế nên chúng ta cho Hạo Minh huynh đệ một số để đi đường. Hồn Ngọc cũng ưu tiên tìm kiếm trước, chúng ta thì có thể từ từ tìm kiếm sau cũng được.”

Kỳ Vân Mị đương nhiên sẽ ủng hộ tình lang:

“Trong thời gian này chúng ta nên tìm hiểu thêm về thay đổi của Tứ Hồn học viện trong một vạn năm. Sau đó nếu có thể thì chúng ta cũng nên quay về, như thế thì mới xứng đáng với sự hy sinh của sư phụ, mọi người thấy có đúng không.”

Không ai phản đối, lúc này ánh mắt của mọi người lại tập trung về phía Phong Lan và Phong Linh. Hai người này thuộc về Thanh Long hoàng tộc, thế nên hướng đi của họ cũng có thể giống như Du Hạo Minh.

Phong Linh lắc đầu khẽ giọng:

“Hoàng tộc Thanh Long không có xuống dốc, Hoàng Đế cũng đổi năm đời rồi, bọn ta có quay lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Vẫn là đi theo mọi người thì tốt hơn, tuy đây là quê hương nhưng vạn năm lại trở nên quá xa lạ, ta không có dũng khí một mình lăn lộn. “

Phong Lan mỉm cười nói:

“Giáng Trần công tử chắc sẽ không vì ân oán trước kia mà xua đuổi chúng ta chứ?”

Giáng Trần cười nói:

“Mọi người nghĩ nhiều rồi, ta đâu phải dạng người ích kỷ như thế, bây giờ thêm một người liền có thêm một phần sức lực. Thế nhưng hai người phải chắc chắn là muốn gia nhập Tứ Hồn học viện, kế hoạch một khi vẽ ra thay đổi sẽ không tốt.”

Hai người đảm bảo thì Giáng Trần ngay lập tức thiết lập kế hoạch, Du Hạo Minh đã rời đi thì lúc nào cũng phải duy trì đội ngũ đầy đủ người. Với lại thực sự thì Du Hạo Minh làm người qua nguyên tắc sẽ làm tổ đội chậm nhịp.

Các thành viên khác trong tổ đội bao gồm cả Giáng Trần luôn hành động rất ngẫu hứng, có kế hoạch thì cũng chỉ cần bám vào là được. Du Hạo Minh ngược lại đòi hỏi sự chính xác thật cao, tác phong này không xấu nhưng chỉ hợp với buôn bán hay điều hành gia tộc.

Thực chất thì Thi Mỹ Nhân là người tỏ rõ sự khó chịu khi phải bám sát kế hoạch, tính nàng vốn thích tự do, coi như là đối trọng của Du Hạo Minh. Phải nghe lời tiểu bối đã đủ khiến bất cứ ai khó chịu, huống chi còn phải làm như sách giáo khoa.

Du Hạo Minh không ngốc, thế nên khi phát hiện Du gia vẫn còn tồn tại hắn liền biết nơi đâu mới là chỗ hắn ta nên hướng tới. Chỉ ở nơi đó thì năng lực của hắn mới được phát huy đến mức cao nhất, huống chi hắn thật sự có lời hứa với gia gia của mình.

Du Hạo Minh được mọi người hỗ trợ lấy hai cái Vũ Vương cấp hồn ngọc để hấp thu, trên chiếc quạt bảy lỗ đã được lấp đầy hai chỗ. Nói ra thì bọn họ vũ khí cũng có vài loại lạ lùng, đầu tiên là quả cầu biến hình của Giáng Trần, sau là cây quạt của Du Hạo Minh.

Phong Lan thì có hai khổ súng ngắn, mỗi súng có bốn lỗ, thứ này nhìn cũng biết sức công kích không tầm thường. Tần Oanh Oanh thì là một chiếc ván lướt sóng, cảm giác chẳng liên quan gì đến vũ khí cả, thế nhưng nàng ta nói rằng nó rất mạnh.

Những người còn lại thì đều là vũ khí bình thường, chính xác hơn thì tất cả đều là kiếm, tỷ lệ phổ biến cũng thật cao. Mọi người hợp sức bắt được hai cái yêu thú cho Du Hạo Minh một loại là Phong Ưng.

Phi hành yêu thú thì khi biến hình rất có thể hắn sẽ có năng lực phi hành, nếu phi hành được thì đường về tới Du gia của hắn ta sẽ nhẹ nhàng và an toàn hơn rất nhiều.

Sáng ngày hôm sau

Du Hạo Minh chính thức rời đi:

“Cám ơn mọi ngươi đã giúp đỡ ta trong thời gian vừa qua, bây giờ ta xin phép đi trước.”

Giáng Trần mỉm cười nói:

“Không có gì, mọi người đang rất mong chờ xem ngươi sử dụng Khí Hồn để biến hình sau đó sẽ trông như thế nào. “

Du Hạo Minh không bắt mọi người chờ lâu liền biến hình, cây quạt trên tay khẽ xòe ra, sau đó từ trên lưng hắn mọc ra một đôi cánh Ưng khổng lồ. Trên thân thể thì bao quanh bởi một lớp vảy, cái này nhờ loại yêu thú thứ hai Kim Xà.

Với hai loại yêu thú này thì khi biến hóa thì hắn ta dư sức để bảo mệnh, tu vi không cao nhưng hắn ta nếu biến hóa cũng có thể duy trì đến tận nửa tiếng. Giáng Trần cảm giác hai loại này tuy chưa phù hợp để phát triển lâu dài, nhưng hiện tại lại quá tốt.

Du Hạo Minh cũng không phải dạng người dài dòng, hắn quay đầu liền hướng thẳng tới phía đông để đi. Chỉ cần đi cẩn thận thì yêu thú cấp Vũ Vương cũng có khi không gặp, con đường phía trước còn êm ả hơn cả đám người Giáng Trần

Giáng Trần khẽ giọng nói:

“Chúng ta khi chọn yêu thú để lấy Hồn Ngọc thì phải suy nghĩ thật kỹ càng, dù cho yếu cũng được nhưng tiềm năng phát triển phải thật lớn. Khí Hồn rõ ràng là con đường dài, ban đầu chậm một chút để về sau dễ dàng bứt tộc mới là vương đạo.”

Phong Lan lấy hai khổ súng ra rồi hỏi:

“Thế như ta thì cần đi theo con đường nào?”

Giáng Trần quả quyết:

“Nếu đã sử dụng súng lục đôi thì đương nhiên cần thiên về tốc độ di chuyển và khả năng né tránh. Dùng súng thì một khi bị áp sát ngươi chẳng khác nào mồi ngon cho đối thủ cả, thế nên phải di chuyển, né tránh liên tục để tạo áp lực cho đối thủ không thể tấn công ngươi.”

Tần Oanh Oanh khẽ giọng hỏi:

“Vũ khí của ta có sẵn phi hành năng lực, đã thế còn có thể tạo ra công kích phong hệ, theo ngươi thì nên chọn kiểu gì?”

Giáng Trần hơi suy nghĩ rồi nói:

“Đương nhiên vẫn là tốc độ, thế nhưng lực tấn công cũng phải thật mạnh, còn nếu không được thì phải tăng tốc độ và tần suất công kích. Ta nhiều lắm chỉ có thể gợi ý, mọi người cùng nhau suy nghĩ, khi nghĩ thông liền thông báo.”

Chọn lựa kiểu này thật khó, đặc biệt là vũ khí của mình có chút kỳ quặc nên chẳng biết phải dùng loại yêu thú nào.

Họa Thiên Hậu thản nhiên:

“Trong cả đám có vài cái vũ khí đặc biệt thôi, thay vì suy tư mệt mỏi như thế, tại sao không suy nghĩ dùng kiếm người cần cái gì?”

Giáng Trần vẫn lắc đầu:

“Mỗi người một loại tính cách, tuy sử dụng cùng một loại vũ khí nhưng cách thức hoàn toàn khác nhau. Nghĩ tới thôi liền thấy khó nghĩ hơn gấp mấy lần, sư phụ tranh thủ ngồi nghĩ đi, cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.