Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao

Chương 49: Chương 49: Một vạn năm (2)




Đi vào bên trong thì Thi Mỹ Nhân liền nhặt một viên đá trong suốt lên rồi nói:

“Sao trong nơi cất giữ đồ vật quan trọng lại chất đầy đá thế này, không lẽ đây là một loại đá quý mới mà ta không biết. “

Nguyên Khí dày đặc hơn gấp trăm lần thế nên thứ nàng ta đang cầm chính là Nguyên Thạch. Giáng Trần vào bên trong liền chăm chú tìm kiếm, rất nhanh hắn liền tìm được thứ dùng để lưu trữ thông tin, khởi động thì vẫn bằng nguyên khí.

Một màn hình lớn được mở lên An thành chủ hiện lên và bắt đầu nói:

“Một năm sau khi chuyến tàu định mệnh biến mất, Hội Tối Thượng bị bảy cái thế lực còn lại liên thủ diệt tận gốc. Quỷ Điện lấy sức mạnh tuyệt đối đẩy đi trăm cái thế lực chiếm lấy vị trí của Hội Tối Thượng.”

“Năm thứ nhất của kỷ nguyên mới, Khí Hồn cách sử dụng được phát hiện, dùng tâm trí triệu hồi Khí Hồn. Mỗi người đều có một loại khí hồn mang hình dáng một loại vũ khí khác nhau, số lỗ bên trên tương đương với số Hồn Ngọc có thể bỏ vào.”

“Năm thứ hai của kỷ nguyên mới, nhân loại tiến hành săn giết yêu thú để lấy Hồn Ngọc. Dị năng giả dần có dấu hiệu lui bước, thay thế vào đó là hồn sư.”

………..

“Năm thứ 20 của kỷ nguyên mới, Phụng Thiên Hội công bố rộng rãi Nguyên Lực tu luyện, nhân loại mạnh lên nhanh chóng. “

………..

“Năm thứ 70 của kỷ nguyên mới, Phụng Thiên Hội thay thế Quỷ Gia đi vào hàng ngũ Bát Đại Thế Lực. Giáng Trần người sáng tạo ra tu luyện Nguyên Khí được truy phong danh hiệu Nguyên Tổ nhận tất cả nhân loại triều bái. “

Đến đây tất cả mọi người nhìn về phía Giáng Trần vẻ mặt nể phục, sáng tạo ra một kiểu tu luyện mới, ai lại không nể phục. Giáng Trần chỉ có thể cười khổ, hắn làm bộ không thấy gì tiếp tục coi.

Thế nhưng chẳng có gì mới lạ cả, ngồi nghe gần 1000 năm trải qua vài đời thành chủ rồi vẫn chưa có gì mới cả. Có điều không có chuyện gì thì làm sao khung cảnh ngoài kia lại tan hoang như thế, cái này cần lời giải thích.

Năm thứ 1270 của kỷ nguyên mới, hóa ra yêu thú tốc độ trưởng thành tăng nhanh mười lần, linh trí cũng trở nên minh mẫn hơn rất nhiều. Bọn chúng ẩn nhẫn hơn ngàn năm rốt cuộc cảm thấy đủ sức tay đôi với nhân loại liền tuyên chiến.

Năm thứ 1271 của kỷ nguyên mới, yêu thú quá mạnh mẽ và đông đảo, Tứ Quốc lãnh thổ liên tục rơi vào tình trạng nguy cấp.

……….

Năm thứ 1285 của kỷ nguyên mới, Long Trấn Thiên viện trưởng và Quỷ Thiên Hồn điện chủ qua đời vì hết thọ nguyên. Nhân loại hàng ngũ cao thủ lung lay, yêu thú tổng tấn công Thanh Long đế quốc nhưng bị bại lui.

………….

Năm thứ 1299 của kỷ nguyên mới, yêu thú chiếm lấy một phần hai diện tích của tứ quốc, hai bên tử trận nhiều không đếm xuể. Hai bên nghị hòa thế nhưng không đi đến được thống nhất, chiến tranh tiếp tục kéo dài.

………….

Năm thứ 1310 của kỷ nguyên mới, yêu thú chiếm lấy một phần hai diện tích còn lại của tứ quốc. Tần Nam tể tướng trận đối lấy mạng của mười cái Tông thú cân bằng lại chiến trận, nhân loại đẩy ngược, lãnh thổ của tứ quốc phục hồi một nửa so với thời bình.

…………

Năm thứ 2350 của kỷ nguyên mới, thiên địa lần nữa dị biến, nguyên khí nồng độ tăng 10 lần, chiến tranh lần nữa khởi động. Yêu thú chiếm lấy một phần hai diện tích của tứ quốc, thế trận sau đó cân bằng khiến hai bên rơi vào tình trạng giằng co.

……….

Năm thứ 4264 của kỷ nguyên mới, thế hệ vàng của nhân loại xuất hiện, yêu thú bại lui liên tục. Lần đầu tiên sau hơn 4000 năm nhân loại chiếm lại được toàn bộ đất đai, thậm chí có dấu hiệu mở rộng hơn so với giai đoạn hoàng kim ban đầu.

……….

Năm thứ 9500 của kỷ nguyên mới, đại chiến nổ ra khiến thiên địa rung chuyển, thế hệ thần thành của nhân loại chết quá nửa. Phong Thần lão tổ tử trận, thế nhưng ngài đã kịp giáng đòn đau khiến cho yêu thú không dám manh động.

Năm thứ 9501 của kỷ nguyên mới, yêu thú và nhân loại đặt ra hiệp định đình chiến, cấp Thần cao thủ của cả hai phe không được đi vào lãnh địa của nhau. Nhân loại dưới Vũ Đế có thể đi săn giết Vũ Đế trong phạm vi giới hạn, yêu thú có thể công thành chiếm lãnh địa.

……….

Năm thứ 10103 của kỷ nguyên mới, ta tên Ngô Lục thành chủ thứ 52 của Võ Quảng Thành. Yêu thú tập kích thành trì, Phụng Thiên Hội cao thủ không kịp ứng cứu, thay vì kiến thiết chúng ta quyết định dời những gì còn có thể đi, kiến trúc còn lại giữ nguyên để tưởng nhớ Nguyên Tổ.

Đến đây thì mọi thứ đã kết thúc hoàn toàn, Võ Quảng thành chính thức trở thành di tích lịch sử.

Giáng Trần thở dài:

“Chưa chết nhưng đã bị người ta để dành nguyên một thành phố để tưởng niệm, không biết ta nên vui hay buồn đây.”

Mọi người nghe hắn ta đùa thì không khí nhẹ nhàng đi rất nhiều, tình hình cũng đã rõ ràng thế nên có thể tính toán những bước tiếp theo rồi. Bọn họ bây giờ chỉ cần đi tìm nơi có nhân loại sinh sống là được, còn những thứ còn lại chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Du Hạo Minh suy nghĩ đến một vấn đề liền lên tiếng:

“Giáng Trần huynh đệ, ngươi nếu cảm thấy tiện thì nên dạy mọi người nguyên lực đi, chúng ta sau này sẽ dễ dàng trà trộn vào hơn. Thời buổi yêu thú công thành liên tục như thế này thì chúng ta cải trang nạn dân sẽ rất tốt, thân phận không phải lo.”

Giáng Trần khẽ gật đầu rồi nói:

“Cái này là đương nhiên rồi, cách để đi ra khỏi rừng để tìm lấy chỗ nhân loại sống ta cũng nghĩ ra rồi. Trong vòng năm ngày ta muốn mọi người đều biết sơ về nguyên lực, ít nhất phải biết lý thuyết để có thể hòa nhập với nhân loại hiện tại.”

Tất cả mọi người đều nhất trí nên việc tham ngộ liền bắt đầu, may mắn thay ở đây không có ai thuộc dạng thiên phú yếu cả nên mọi việc khá thuận lợi.

Thế nhưng hơi nhút nhát Tần Oanh Oanh bỗng nhiên có một ý tưởng táo bạo:

“Sao chúng ta không dành thêm thời gian để học cái sử dụng Khí Hồn, bất cứ ai đều có Khí Hồn nhưng chúng ta thì không. Nếu nói rõ ra thì cái này còn kỳ cục hơn cả việc chúng ta không biết tu luyện nguyên khí, mọi người thấy có đúng không. “

Giáng Trần lúc này mới lên tiếng:

“Thực ra ta cũng đã sớm có ý nghĩ này, với thực lực của nhóm chúng ta thì chỉ cần sử dụng được Khí Hồn thì đi săn Hồn Ngọc không khó gì. “

Thực ra chi tiết về Khí Hồn họ cũng đã biết, nhân loại sinh ra liền có khí hồn, số lỗ để gắn Hồn Ngọc thì từ sáu đến chín. Cái này là do nhân loại ngày một tiến bộ chứ ban đầu người thường chỉ có một đến hai lỗ Hồn Ngọc.

Như bọn họ đã biết thì viên Hồn Ngọc đầu tiên tối đa là Vũ Hoàng cấp, mỗi cấp về sau sẽ tăng hai cái đại cảnh. Đương nhiên việc săn giết không hề đơn giản như thế, dù có người hỗ trợ thì ngươi cũng phải ở gần đó để hấp thu Hồn Ngọc bởi chứng biến mất rất nhanh.

Việc này ngược lại cần rất nhiều thời gian, trong thư viện của phủ thành chủ có rất nhiều ghi chép. Đám người Giáng Trần có thể thoải mái tham khảo, thực ra Giáng Trần đã biết hết nhưng hắn vẫn phải làm bộ không biết, cùng mọi người vùi đầu vào đọc sách.

Vô tình trong quá trình tham khảo Du Hạo Minh lại phát hiện ra Du gia đã chuyển sang địa vực của Bạch Hổ Đế Quốc để sinh sống.

Không chút do dự hắn ta liền lên tiếng:

“Sau khi lấy được Hồn Ngọc ta xin phép mọi người cho ta rời đi, Du gia tình trạng như thế nào ta không biết. Bản thân ta thấy Du gia lưu lạc đến mức này thì rất khó chịu, bây giờ ta muốn tới đó rồi hòa nhập vào để giúp đỡ Du gia. “

Giáng Trần là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ:

“Cái này ta đồng ý, tuy đã một vạn năm trôi qua nhưng chúng ta vẫn là chúng ta thôi, Hạo Minh huynh đệ có chấp niệm như thế thì không ai có thể cản. Ta chúc ngươi sớm ngày khôi phục lại Du gia, mong sao khi đó chúng ta cũng đã có chỗ đặt chân.”

Quyết định của Giáng Trần làm những người khác bất ngờ vô cùng, đáng nhẽ với tình hình này phải níu kéo Du Hạo Minh mới phải. Có điều nghe Giáng Trần nói thì họ cũng cảm giác có lý, chấp niệm của hắn họ không thay đổi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.