Diêu Vận Lạc bước vào phòng pha chế, lấy chai rượu vang và cốc nước đá. Sau đó ra ngoài ban công, nâng ly trước ánh trăng.
Nhấp môi uống một ngụm rượu, cô ngẩng mặt ngắm nhìn bầu trời đêm. Hôm nay Diêu Cố lại tham gia chuyến giao dịch ngoài biển cùng bố, cho nên hiện tại cả căn nhà chỉ có mỗi Diêu Vận Lạc.
Gió đêm mang theo cái lạnh, tối tăm được xua đi bởi những tia sáng dịu nhẹ từ vầng trăng kia.
Diêu Vận Lạc kéo chặt áo, quay người trở vào phòng lấy điện thoại.
Cô mở danh bạ, tìm đến số của Thẩm Tư Duệ. Không ấn vào gọi, cũng không mở chọn nút nhắn tin. Chỉ ngẩng người nhìn một lúc.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tay Diêu Vận Lạc khẽ động, chọn vào mục tên cô học trò, sửa đổi.
Bất thình lình điện thoại rung lên, cô không cẩn thận đánh rơi xuống nền gạch. Đã thế còn úp hẳn xuống, tiêu đời cái màn hình rồi.
“...”
Diêu Vận Lạc nhặt điện thoại lên, liếc mắt qua màn hình, sau đó chọn nghe máy.
“A lô, giảng viên Lạc.” Âm thanh đầu dây bên kia mang theo chút do dự.
Diêu Vận Lạc di chuyển ra ngoài ban công, chậm chạp đáp: “Ừ, tôi đây.”
Thẩm Tư Duệ ấp úng một lúc, Diêu Vận Lạc cũng không hối thúc, kiên nhẫn chờ đợi.
“Buổi học Evollrig hôm nay e là phải hoãn lại.” Mãi mới nói tròn một câu.
Diêu Vận Lạc nhàn nhạt đáp, “Ừ.”
“Cô không hỏi tại sao ạ?”
“Phong cách của tôi, em còn lạ sao?” Chất giọng giảng viên Lạc dường như mềm mỏng hơn, lại như quét thêm ít mật. Chưa kể cách nói chuyện chậm rãi từng từ như vậy vốn không phải của cô ấy.
“Cô bệnh ạ?” Chẳng phải buổi chiều vẫn rất tốt sao?
“Không.” Diêu Vận Lạc xoa huyệt thái dương, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tôi vừa uống chút rượu.” Cô ấy nở nụ cười. Mặc dù cách nhau một cái điện thoại, Thẩm Tư Duệ vẫn nhận ra giảng viên Lạc đã khôi phục trạng thái thường ngày.
Cô nhóc biết phong cách mà Diêu Vận Lạc vừa nói. Khi người ta muốn người ta sẽ tự nói ra, còn không muốn cô ấy cũng sẽ không hỏi. Mà người ta ở đây chính là Thẩm Tư Duệ, cho nên cô nhóc không đợi giảng viên Lạc hỏi nữa, mà tự đưa ra giải pháp.
“Hay là chúng ta học trễ hơn đi...” Thẩm Tư Duệ học đêm được, nhưng nghĩ tới có thể giảng viên Lạc thuộc tuýp người ngủ sớm. Cái lần ngủ qua đêm ở nhà cô ấy, cô nhóc đã ngộ ra điều này.
Thẩm Tư Duệ cắn răng, quyết định rút lại lời nói, “Thôi bỏ đi, em sẽ ráng sắp xếp.”
“Có thể.” Vẫn là nhịp điệu chậm rãi.
Đầu óc cô nhóc xoay chuyển một phen, không hiểu sao lại tưởng tượng ra hình ảnh giảng viên Lạc cuộn tròn trong chăn, biếng nhác mở miệng.
Hình ảnh con mèo ngoan ngoãn đây mà!
“Ý cô là...?”
“Có thể học muộn hơn nhưng đừng muộn quá. Tôi không thức nổi.” Thật ra không phải cô ấy không thức nổi, mà là nếu muộn quá còn bắt Duệ Duệ học, khác nào ác quỷ đâu? Học khuya khó tiếp thu tốt, cũng không lợi cho sức khoẻ.
Sau khi xác nhận lại lần nữa, Thẩm Tư Duệ tươi cười, “Vậy khoảng 9h30 được không ạ. Hay 9h15?”
Chị Hoa Hạ bảo quán tan ca lúc 9h, cô chỉ cần chạy nhanh một tí là sẽ kịp giờ học.
Trong lúc Thẩm Tư Duệ đang tính toán nên đi đường nào, phương tiện nào cho nhanh thì đầu dây bên kia Diêu Vận Lạc chọn 9h30.
“Cúp máy đây.”
“Vâng ạ.”
Diêu Vận Lạc ngắt máy, nhìn màn hình điện thoại xuất hiện vết nứt, nhíu mày. Chỉ rơi nhẹ xuống đất, không thể nguyên vẹn được sao?
Vết nứt cũng không lớn mấy, nhưng lại vừa vặn cắt ngang tên biệt danh cô vừa đặt cho Thẩm Tư Duệ.
“...” Có lẽ không có chuyện gì đâu.
Trái ngược với tâm trạng Diêu Vận Lạc, ở đầu dây bên kia Thẩm Tư Duệ mừng như được mùa.
Tuyệt vời, cô nắm chặt tay, làm động tác như vừa thắng được trận đấu.
Cô lục tung tủ đồ hòng tìm kiếm bộ Âu phục. Thẩm Tư Duệ nhớ rằng, mẹ từng tặng cô bộ Âu phục nhân dịp sinh nhật. Giờ chính là lúc cần dùng. Thế nhưng xui xẻo thay, khi tìm ra bộ đồ cô mới phát hiện nó đã sớm không còn vừa người nữa.
Thẩm Tư Duệ mím môi, đổi phương án khác, mặc một chiếc sơ mi màu trắng. Dù sao cũng là ngày đầu thực tập, trang phục không đúng có lẽ không sao.
Đêm nay trăng tròn quá, ánh sáng kia rải rác mọi nẻo đường, tạo độ mập mờ huyền ảo. Thẩm Tư Duệ men theo bản đồ mò tới quán bar kia.
Quán bar này tên DL. Trang trí theo phong cách châu Âu, cửa làm bằng gỗ mang chút cổ điển, pha trộn giữa màu nâu trung tính với chút xanh lá cây.
Bên trong trang trí cùng tông màu, tạo nên vẻ hài hoà dễ chịu, lại có chút cao quý, sang trọng. Khách nơi đây không đông lắm, cũng không vắng hẳn, phân bố rộng rãi khắp quán bar.
Thẩm Tư Duệ tìm đến quầy rượu, ngồi bên ngoài có chàng trai đang uống rượu, vẻ mặt như thể vừa gặp chuyện buồn. Cô cảm thấy bóng lưng kia khá quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.
“Tới rồi sao?” Cố Hoa Hạ ở trong quầy, ngoắc tay gọi Thẩm Tư Duệ vào. Cùng lúc đó cô nàng pha chế một ly rượu cho anh chàng ngồi đang rầu rĩ kia.
Thẩm Tư Duệ nghe lời Cố Hoa Hạ bước vào, hơi ngoái đầu quan sát người cảm thấy quen thuộc kia, ngờ ngợ đã gặp ở đâu đó.
Anh chàng điển trai, tóc xoăn, môi trái tim, bên cạnh có cặp kính gọng tròn. Thẩm Tư Duệ nheo mắt, chợt nhớ ra.
“Anh là chủ quán?”
Diệp Tử Đằng ngẩng đầu, chầm chậm đánh giá. Thẩm Tư Duệ cứ ngỡ anh không nhớ cô là ai, dù sao chủ quán thì có một, nhưng khách hàng luôn có nhiều, làm sao mà nhớ hết. Nào ngờ chưa tới ba giây sau anh chàng đã đáp lại.
“Ừ, tôi tên Diệp Tử Đằng. Còn em là nhóc Thẩm, học trò Diêu Vận Lạc đúng không?”