Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

Chương 37: Chương 37: Trêu ghẹo




Nhờ kinh nghiệm từ lần trước, Thẩm Tư Duệ không ngoái đầu nhìn xem vật thể gì tiến tới, mà trực tiếp đẩy giảng viên Lạc về phía sau. Người cô cũng ngã xuống theo quán tính. Trong quá trình thực hiện động tác này, Thẩm Tư Duệ chỉ dùng một tay và sức ép cơ thể, tay còn lại đỡ phần đầu giảng viên Lạc, phòng tránh thương tích vì né cầu mà để lại.

Vù vù.

Cầu bay vào thành trên của ghế, vang lên tiếng “cộp”, sau đó nẩy ra rơi trên lưng Thẩm Tư Duệ, lăn lăn vài vòng mới rớt xuống đất.

Trên ghế đá có hai người con gái tư thế ám muội. Thẩm Tư Duệ nằm trên, Diêu Vận Lạc nằm dưới, gương mặt cả hai cách nhau chưa tới năm xăng-ti-mét. Đôi mắt trong veo như suối của cô nhìn thẳng vào đôi mắt xa xăm của cô ấy.

Khoảng cách này thật gần.

Thẩm Tư Duệ nghe được tiếng ngực đánh trống liên hồi, mặt lập tức ửng đỏ.

Bên cạnh đó cô cũng ngửi được một hương thơm dịu nhẹ từ người giảng viên Lạc. Nếu có thể nếm được hương thơm, Thẩm Tư Duệ đoán có lẽ vị sẽ ngọt lắm.

Gió như muốn tăng thêm chút thơ mộng, vô tình hữu ý đá lọn tóc sau lưng cô đáp vào mặt người kia.

Nhồn nhột.

Ngứa ngáy.

Thẩm Tư Duệ lật đật ngồi dậy, che đi nét mặt ngượng ngùng. Diêu Vận Lạc nằm thêm một lúc nữa, ngó lên những đám mây. Sau đó từ từ nhỏm người, cô vớ lấy trái cầu dưới đất, mỉm cười ném trả cho cậu nhóc lật đật chạy đến.

“Lần sau cẩn thận một tí.”

Đợi cậu nhóc kia khuất bóng, cô nhìn sang Thẩm Tư Duệ, bé con đang vùi mặt vào tay để che giấu gì đó. Và có lẽ em ấy không hề biết, vành tai ửng đỏ kia đã bán đứng em ấy tự bao giờ.

Diêu Vận Lạc cong môi, trong lòng như có ngọn lửa tí tách. Từng chút, từng chút một cháy mạnh hơn, và có dấu hiệu bùng lên bất cứ lúc nào.

“Duệ Duệ.” Cô hạ giọng, nhích tới bóng lưng người kia.

Thẩm Tư Duệ giật mình, mất năm giây để nghe hiểu cụm từ giảng viên Lạc vừa nói. “Cô gọi em?”

“Ừ.” Diêu Vận Lạc bỗng dưng nổi hứng muốn trêu chọc cô nhóc, cô đột nhiên xích tới vành tai em ấy, thỏ thẻ. “Cảm ơn em.”

Ngay lập tức Thẩm Tư Duệ như bị điện giật. Cô nhóc nín thở đọc nhẩm bảng cửu chương nhằm khôi phục bình tĩnh.

Một nhân một là hai, hai nhân hai là bốn, bốn nhân một là năm, năm nhân năm... Ủa khoan, hình như đọc sai ở đâu rồi?

“Duệ Duệ.”

“... Có em.”

“Hết tiết rồi.”

“... Vâng?” Chuông reo rồi sao? Thẩm Tư Duệ nhìn đám bạn của mình đã tập hợp ngay ngắn thành hàng ngũ. Vội vàng đứng dậy, chạy tại chỗ, hai tay nắm hờ để ngang hông, “Vậy... em đi trước nhé.”

Diêu Vận Lạc vừa ừ xong, Thẩm Tư Duệ đã ba chân bốn cẳng chạy đến vị trí tập hợp. Bộ dáng thật buồn cười làm sao.

...

Leng keng, leng keng.

Tiếng chuông gió va vào nhau nghe vui tai làm sao.

Thẩm Tư Duệ đẩy cửa vào, đánh giá một lượt quán cà phê. Nơi đây theo phong cách cổ điển, thiết kế mang đến cảm giác trở lại những niên đại trước. Tông màu chủ đạo là nâu, ngoài ra còn có chiếc radio vang lên những bản nhạc tình thời đó.

Phía quầy phục vụ có một chị nhân viên mặc áo sơ mi trắng cổ cao, tạp dề đen đang quay lưng lau cất chai lên kệ.

Hiện quán không đông khách lắm, chỉ lác đác vài ba người. Thẩm Tư Duệ bước thẳng tới quầy, tùy tiện ngồi lên một cái ghế. Đợi khi chị phục vụ kia cất xong chai rượu, trở người lại mới mỉm cười gật đầu chào.

Cố Hoa Hạ thoáng ngạc nhiên, “Thẩm Tư Duệ?”

Cô nhóc giữ nguyên nụ cười đáp lời. Cố Hoa Hạ thấy thế hỏi tiếp, “Ai giới thiệu em tới đây?”

“Là chị Khiết Vân lớp chị.”

“Cậu ta nhiều chuyện vậy sao?” Cố Hoa Hạ cúi đầu, cảm thấy tính cách này không phù hợp với Khiết Vân cao ngạo lắm, liền nghĩ tới khả năng khác.

Người yêu Khiết Vân là Uyển Đình, mà Uyển Đình lại là bạn thân của cô bé. Bảo sao từ miệng Khiết Vân lại moi móc được thông tin.

“Em muốn học pha chế.”

Cố Hoa Hạ nhìn cô, đôi mắt cong cong, “Cho nên cậu ta giới thiệu chị?”

Cô nhóc gật đầu thay cho câu trả lời.

“Em muốn trở thành bartender?” Đối phương cho ít trái cây vào máy xay, ấn nút.

“Không ạ, em học để đi làm thêm.” Thẩm Tư Duệ thành thật đáp lại.

Cố Hoa Hạ không hỏi nữa, bảo Thẩm Tư Duệ bưng cốc sinh tố tới vị khách ở bàn trong góc. Thẩm Tư Duệ không hỏi để làm gì, nghe lời nhận lấy đem đến vị trí kia.

Cố Hoa Hạ tay chống cằm chăm chú quan sát, đánh giá.

Khi cô nhóc trở lại, cô nàng gỡ tạp dề ra, trưng nụ cười không có khuyết điểm, “Mời ngồi.” Sau đó ngồi phía đối diện. Hai bên ngăn cách bởi quầy bar.

Cố Hoa Hạ giành quyền hỏi trước, “Muốn đi làm thêm có nhiều cách. Đâu nhất thiết phải học pha chế?”

Đương nhiên là vì giảng viên Lạc biết pha chế rồi. Nhưng mà tại sao phải học vì giảng viên Lạc? Thẩm Tư Duệ không hiểu, cho nên ném sang một bên đi.

“... Em muốn làm vị trí pha chế.” Cô quyết định bịa đại một lý do.

Cố Hoa Hạ không chất vấn nữa, “Được. Nhưng mà...”

Cô nàng nở nụ cười mang theo nét hoang dại, ngoắc tay gọi Thẩm Tư Duệ đến gần, nói nhỏ vào tai cô nhóc mấy câu.

Sắc mặt Thẩm Tư Duệ khẽ biến hoá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.