Ở lớp Khiết Vân có một người theo học pha chế, người đó cũng không xa lạ gì với Uyển Đình và Thẩm Tư Duệ.
Cô ấy là Hoa Hạ, Cố Hoa Hạ.
Thẩm Tư Duệ thầm cảm thán một phen, Trái Đất thật tròn, đi chưa hết một vòng đã gặp lại.
“Chị họ nhỏ Lâm Yên sao?”
Khiết Vân gật đầu. Bình thường Uyển Đình rất hay tìm hiểu các mối quan hệ xung quanh cô, thế nhưng chỉ dừng lại ở việc người đó là ai, diện mạo thế nào, tính cách ra sao, quan hệ xã giao hay thân thiết hơn một chút hay không đội trời chung. Em ấy ít khi nào hỏi sâu dự định của những người kia, cũng như ngành nghề bọn họ sẽ theo học. Vì vậy nghe đến đây mặt Uyển Đình thay đổi liên tục, dường như rất ngạc nhiên.
Uyển Đình gãi đầu nói tiếp, “Lẽ ra em phải hỏi chị sâu hơn về nghề nghiệp tương lai của các anh chị cùng lớp. Sau này có gì cũng dễ nhờ vả hơn.”
“Chẳng phải em có chị rồi sao? Cần nhờ gì cứ nói, chị chuyển lời cho tụi kia.”
Uyển Đình bật cười, sổ ra thêm tràn tình tứ.
Thẩm Tư Duệ: “...” Phận làm bóng đèn, cứ cách vài ba câu chính sự phải ăn một họng cơm chó thật đau khổ.
Ngồi thêm một lúc nữa, cô y tế mang theo túi đá viên trở về, giải thoát Thẩm Tư Duệ khỏi những giây phút ân ân ái ái kia. Cô mừng đến nỗi muốn gào lên, em đội ơn cô nhiều lắm. May mắn thay, vẫn kìm được.
Uyển Đình quay về vị trí cũ, Khiết Vân cũng trở lại gương mặt không biểu cảm, cúi đầu chuyên tâm viết sổ sách.
Cô y tế bọc đá trong chiếc khăn mềm màu trắng, đưa lên trán Thẩm Tư Duệ. Còn chưa chạm trán đã bị cô nhóc nắm lại.
“E-em tự làm được.”
Cô y tế cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi, cứ vậy mà giao khăn bọc đá cho cô.
Thẩm Tư Duệ chầm chậm làm dịu vết thương. Nhắc tới Cố Hoa Hạ, cô lại nhớ tới câu nói kia của Lâm Yên.
... Còn đây là Thẩm Tư Duệ, người mà em hay nhắc tới.
Tại sao nhỉ? Tại sao phải nhắc tới cô?
Thẩm Tư Duệ tự nhận, cô là một con người rất rất nhàm chán. Ở lớp chơi thân với Uyển Đình, những bạn khác chỉ dừng lại ở mức xã giao. Nói nóng không nóng, nói lạnh không lạnh, tính khí đều đều, bình ổn. Cũng vì vậy chẳng có tí nổi bật nào.
Cô lục tung trí nhớ, rốt cuộc mình có ưu điểm gì mà Lâm Yên phải nhắc tới đây?
Bề ngoài tạm ổn, nhưng không quá nổi bật. Thành tích bình thường, thật ra nếu không có môn Tiếng Anh có lẽ sẽ chạm mốc xuất sắc.
Chung quy vẫn không có điểm nào nổi trội. Thẩm Tư Duệ cau mày, định bụng khi gặp Lâm Yên sẽ hỏi kĩ càng hơn.
Chuông vào lớp vang lên, hai cô tạm biệt Khiết Vân đến sân thể dục. Hôm nay có tiết thể dục, và lớp Thẩm Tư Duệ học môn cầu lông.
“... Uyển Đình, hình như mình quên mang vợt.”
“Chắc không sao đâu, mỗi tội ngồi ngoài nhìn bọn mình đánh cầu sẽ chán lắm đó.” Uyển Đình ưỡn người, vặn qua vặn lại khởi động. Sau đó cầm lấy cây vợt, “Đi đến sân cầu lông thôi.”
Hôm nay trời không nắng không mưa, thời tiết râm mát vừa phải. Thẩm Tư Duệ ngồi trên ghế đá nhìn các bạn cùng lớp phát cầu.
Uyển Đình nói đúng, ngồi ở ngoài chán thật. Ngoài ra, còn có tí cảm giác cô đơn? Hay là cảm giác không hoà nhập được...?
Cô không biết. Dù sao bình thường ngoài Uyển Đình cô cũng không giao thiệp nhiều với các bạn kia. Sớm đã quen rồi.
Giáo viên thể dục bọn họ chỉ hướng dẫn kĩ thuật, sau đó để bọn họ đánh cầu tự do, bản thân đi làm sổ sách. Gần đến cuối năm mọi người đều bận rộn.
Từ phía sau xuất hiện hai tay, đặt nhẹ lên đôi vai cô, sau đó là một mùi thơm thoang thoảng trêu đùa khoé mũi. “Xin chào Duệ Duệ, em làm gì ở đây?”
Thẩm Tư Duệ ngẩng người, ngoái đầu ra sau nhìn chủ nhân âm thanh.
“C-cô vừa gọi em là gì?” Ban nãy giò ùa vào khiến cô nghe nhầm có đúng không?
“Duệ Duệ.”
“... Sao lại gọi như vậy ạ?”
“Lúc bệnh em bảo như thế.” Diêu Vận Lạc thản nhiên trả lời. Bé con mau quên ghê.
Thẩm Tư Duệ nuốt một ngụm nước bọt, cô thật sự không nhớ mình có bảo giảng viên Lạc đổi ngôi xưng thành “Duệ Duệ“.
Không cho cô nhóc thời gian suy nghĩ, Diêu Vận Lạc lặp lại câu hỏi, “Em ngồi đây làm gì?”
“Em để quên vợt.” Cảm thấy giải thích như này thiếu thiếu, cô từ tốn bổ sung, “Hôm nay lớp em có tiết thể dục, học môn cầu lông. Và em không đem vợt, nên ngồi ở đây quan sát các bạn.” Vô cùng nhàm chán.
“Ồ.” Diêu Vận Lạc di chuyển sang vị trí cạnh Thẩm Tư Duệ. “Tôi trò chuyện cùng em.”
Cô nhóc ngây người nhìn.
Lạ thật, có thứ gì đó đang len lỏi trong người cô.
Ấm áp.
Ngọt ngào.
Xua đi cảm giác lạ lẫm ấy, cô tập trung lực chú ý vào câu chuyện phiếm giảng viên Lạc kể. Cũng nhân cơ hội ấy hỏi thêm về gia cảnh cô ấy, về con người và cảm nhận của cô ấy. Về rất nhiều, rất rất nhiều điều.
Diêu Vận Lạc không thuộc tuýp dễ dãi hỏi gì trả lời nấy, những câu nào không muốn nói đều đánh trống lãng sang chuyện khác. Thẩm Tư Duệ thông minh nhận ra, nhưng đều thuận theo ý cô ấy.
“Cô nghĩ sao về việc pha chế?”
“Pha chế? Nói khó không khó, nói dễ không dễ. Tôi cũng không phải tài năng gì, chỉ là kết hợp vài kĩ thuật học lỏm trên mạng, sau đó làm cho hợp khẩu vị. Diêu Cố là người đầu tiên thưởng thức, thằng bé cứ khen mãi. Đúng là thích làm quá.”
“Không, em thấy nó ngon thật sự.” Lời này là thật lòng. Nếu cô mà sở hữu tài năng làm quá như Diêu Cố chắc chắn sẽ tung hô không khác gì hắn.
Diêu Vận Lạc ban cho cô ánh mắt đầy ý vị, “Tôi biết nó cuồng chị gái.”
Thẩm Tư Duệ gật đầu, em cũng biết.
“Cho nên lần trước gặp thất lễ với em rồi.” Nhếch môi.
“Không có đâu mà.” Thẩm Tư Duệ xua tay. Cho dù có sai đi chăng nữa cũng là Diêu Cố sai. Nhưng mà hắn cuồng chị gái, cô làm sao trách được.
Từ phía xa vang vọng một âm thanh.
“Thẩm Tư Duệ, cẩn thận!” Hệt như giờ giải lao lúc nãy, cũng là âm thanh từ một bạn nam hét lên.