Huyết sắc trên mặt lập tức lui sạch, bên tai đều là tiếng ông ông, ầm ĩ chỉ có thể lớn tiếng rống: “Ngươi nói gì?! Ngươi lặp lại một lần nữa!!”
“Thế lửa cực nhanh, chờ người trong phủ pháthiện, phòng kia đã bịthiêu không saibiệt lắm. Người trong phòng cũng đã… đã đi.”
Lửa này quả thật quỷ dị.
Nổi lên cực nhanh, chỉ thiêu phòng ngủ chính.
Lại chọn vào đêm mười lăm Nguyên Tiêu vô cùng náo nhiệt,chỉ cần pháo hoa sáng lạn cả đêm không ngủ liền có thể che đi không ít chú ý.
Lão hoàng đế nghe được tintức này vô cùng tức giận, nếu không phải chuyệntrùng hợp với Tiêu Duệ vào cung, vậy hiện tại chết cháy không phải là con của ông sao?! Trong phòng còn có một cao thủ giang hồ cũng không kịp chạy trốn, phía sau này còn dùng thủ đoạn bỉ ổi nào nữa, có thể nghĩ!
Lậptức phân phótra rõ.
Tiểu vương gia lại không có thừa tâm tư đi chú ý cái này, hắn chỉ biết lúc trở về phòng phòng là vẫn còn, cửa sổ bị đốt trụi, bên trong hỗn độn tối tăm.
Mà người kia, vẫn nằm ở trên giường lẳng lặng ngủ yên, bộ dạng điềm tĩnh giống như khi hắn rời đi tối qua.
Hai chân khụy xuống, nước mắt ngăn không được liền chảy ra.
Bảo bối của hắn vẫn là có chút không giống.
Hắn chật vật bò về phía giường.
Người kia lúc trước xinh đẹp như thế, trơn bóng như ngọc, hiện tại cũng bị hủy đến nhận không ra.
Khuôn mặt đêm qua vẫn còn tinh điêu tế trác*, cũng đã trở nên hoàn toàn mơ hồ.
(*精雕细琢: tinh tế.)
“… Vị Thu…”
Sẽ không đáp lại hắn.
“… Vị Thu…”
Không có tim đập.
Y nằm ở đó, không có hô hấp.
Cũng đã không thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.