Đêm lạnh như băng.
Sân của Vương phủ rồi lại vang lên tiếng nói chuyện áp lực mà đau đớn.
Cũng chỉ là lầm bầm lầu bầu.
Trong bóng đêm nam nhân ôm một thi thể đốt cháy lạnh ngắt cứng đờ vào trong ngực, vuốt mái tóc đã không còn tồn tại của y.
Ôn nhu trong mắt sắp nhỏ ra huyết: “…Ngươi gạt ta đúng không? Này căn bản không phải ngươi, ngươi chính là đang giận ta, giận ta lúc trước khi dễ ngươi...”
“Ta sai rồi…”
“Ta thật sự biết sai rồi.. về sau cũng không dám khi dễ ngươi nữa, chỉ cần ngươi về được không?”
“..Ngươi đã nói chỉ cần ta ngoan ngoãn, ngươi liền thương ta…”
“Lúc trước ngươi đều trộm hôn ta, cho là ta không biết sao, cho nên sẽ không thật sự không thương ta đúng không?…”
“Vị Thu ngươi trả lời ta một câu… không cần xấu hổ được không?”
“…Cho dù ngươi biến thành bộ dạng gì ta đều yêu ngươi.. chỉ cần ngươi đáp lại ta một câu…”
“…Vị Thu, không cần bỏ lại ta…”
“Không cần bỏ lại ta…”
Lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.
…
Hạ táng ngày đó người si si ngốc ngốc bỗng nhiên giống như điên rồi, ôm thi thể kia không chịu buông tay.
Đôi mắt đỏ hồng, khàn giọng gào thét, không để người bên ngoài cướp đi người yêu từ trong lồng ngực hắn.
Cuối cùng là Hoàng hậu đi vào, cho Tiểu vương gia một cái tát, bảo hắn tỉnh táo lại!
Tiểu vương gia ngơ ngác nhìn Mẫu hậu, nước mắt chảy ròng: “Con thích y.”
Mẫu hậu đau lòng ướt hốc mắt, xoa đầu Tiểu vương gia: “Mẫu hậu biết.”
Nhưng người sống một đời, luôn có quá nhiều thân bất do kỷ*, cho dù ngươi có thích một người, cũng phải quay đầu nhìn xem người đứng ở sau lưng ngươi …
(*身不由己: không thể tự làm chủ bản thân, cuộc đời, vận mệnh mình.)