CHƯƠNG 46: ĐÊM ĐẦU TỈNH LẠI
“Hoa mẫu đơn?”
Tần Hoài Phong cố ý tỏ ra buồn bực nói.
“Không phải đi lấy lá mầm sao?”
Hạ Thiển Ly cắn răng.
“Cho dù lấy lá mầm về tắm, cũng là bản Giáo chủ tắm đi.”
Khi nói như vậy, Hạ Thiển Ly nhíu chặt mày mà tránh khỏi ôm ấp của Tần Hoài Phong, mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông lơi trên bờ vai trắng nõn. Cho dù sắc mặt đang vì tức giận mà trở nên xanh mét, Hạ Thiển Ly lúc này vẫn tuấn mỹ mị hoặc đến mức khiến người khác thiếu chút nữa là quên hô hấp.
Cảm xúc ấm áp thoải mái trong ngực lui đi, Tần Hoài Phong biết vậy nên buồn khổ trong lòng một hồi, nhưng theo bản năng mà vươn tay ra, liền lập tức bị lạnh lùng gạt xuống.
“Giáo chủ…”
Hạ Thiển Ly ngữ khí lành lạnh mà ừ một tiếng, chờ Tần Hoài Phong xin lỗi.
“Giáo chủ không nên dùng lá mầm tắm rửa.”
Ngữ khí của Tần Hoài Phong vô cùng nghiêm túc.
Hạ Thiển Ly nhíu mày, vì thái độ lãnh đạm của mình mà thoáng cảm thấy có chút áy náy.
“Bản Giáo chủ đúng là đã nói thuận theo tự nhiên, cũng là bản Giáo chủ dùng ám chiêu trước, nhưng là…”
Bàn tay dưới chăn đã siết chặt lại? Nếu như sau đó y không phải là bị tính kế lại, lập trường của hai người hiện tại hẳn là đã đổi rồi. Nếu như Tần Hoài Phong cũng cảm thấy oán giận phẫn hận, y chỉ sợ là sẽ lại bị tổn thường.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiển Ly trong nháy mắt liền mềm lòng, nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“Lúc này hẳn là nên nấu cơm đậu đỏ.”
Hạ Thiển Ly thầm nghĩ muốn một kiếm chém nát chút mềm lòng vừa rồi của mình.
Muốn vung chưởng đánh qua, lại cảm thấy toàn thân thoát lực, Hạ Thiển Ly đành phải hít sâu một hơi, cố nén lửa giận gần như muốn phun trào trong lòng.
“Bản Giáo chủ thật tò mò vì sao ngươi lại có thể sống đến hiện tại.”
Miệng đáng đánh đến độ khiến người khác ngay cả ý nghĩ muốn giết người quất xác cũng có.
Tần Hoài Phong rất thành thật thành khẩn mà trả lời.
“Bởi vì ta hai mươi mấy năm qua đều không quên hít thở đi.”
“…. Bản Giáo chủ hiện tại có thể khiến ngươi không còn hô hấp.”
Đêm đầu tiên sau khi thức dậy lại bị uy hiếp một lần nữa, Tần Hoài Phong bất đắc dĩ cười khổ.
“Giáo chủ, ta cũng không thể nào đơn giản bó tay chịu trói như vậy.”
Ánh mắt Hạ Thiển Ly càng lộ vẻ lạnh lùng.
“Vậy ngươi muốn khó khăn như thế nào mới bó tay chịu trói?”
Tần Hoài Phong cười lấy lòng nói:
“Ví dụ như dùng mỹ nhân kế?”
“…”
“Ta nguyện ý bị bắt lại một lần nữa.”
“…”
Hạ Thiển Ly chuyển tầm mắt lên bội kiếm gác ở trên ghế.
Lúc này giọng nói gấp gáp của Cơ Trưởng lão đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
“Giáo chủ, Chung Trưởng lão đã chạy thoát.”
Động tác của Hạ Thiển Ly khựng lại, nhịn đau cựa quậy thân thể, giọng nói lạnh lùng:
“Phát hiện lúc nào?”
“Sáng nay.”
Sau khi dừng lại một chút, Cơ Trưởng lão hơi bất an mà tiếp tục nói:
“Những đệ tử canh giữ vào giờ Tý hôm qua hình như đã bị trúng mê dược.”
Xem ra lúc này Chung Trưởng lão đã sớm đi xa, không thể đuổi theo.
Hạ Thiển Ly trầm tư một chút, ngẩng đầu lên nói:
“Phát động các đệ tử.”
Cơ Trưởng lão ngạc nhiên.
“Nhưng là Giáo chủ…”
“Đuổi giết Tần Hoài Phong.”
Điều này càng khiến Cơ Trưởng lão ngạc nhiên hơn.
Tần Hoài Phong luôn đứng ở phía sau nhìn tấm lưng bóng loáng của Hạ Thiển Ly cũng rất ngạc nhiên.
“Giáo chủ, ta vẫn ở đây.”
Còn cần phải ‘đuổi giết’ sao?
Hạ Thiển Ly quay đầu về phía hắn cười lạnh lùng.
“Tần Chưởng môn võ công cái thế, cho dù là ở ngay trước mặt, cũng có thể đủ trong nháy mắt bay vút ra xa hơn mười trượng đi.”
Tần Hoài Phong cảm thấy mỗi lần Hạ Thiển Ly khen ngợi hắn, càng khiến hắn cảm thấy đáng sợ hơn là bị mắng mỏ.
“Cái kia, Giáo chủ, ngươi không biết có một câu tục ngữ sao?”
Hạ Thiển Ly không ngừng thầm nói trong lòng với bản thân không nên hỏi thứ đó là cái gì, nhưng vẫn là nhịn không được.
“Tục ngữ gì?”
“Một đêm phu thê trăm đêm ân.”
Chữ ân cuối cùng bị một tiếng hô đau trầm thấp lấn lướt.
Nhưng lần này không phải là của Tần Hoài Phong.
Hạ Thiển Ly vốn muốn đá một cước qua vừa mới giật giật chân trái một chút, liền cảm thấy phần eo đau nhức khó nhịn, nghĩ đến đó là dấu tích sau khi hoan ái, càng cảm thấy xấu hổ giận dữ hơn, hung hơn trừng mắt nhìn Tần Hoài Phong muốn nghiêng qua đây.
“Giáo chủ…”
Tuy rằng bị ánh mắt bức phải lùi lại, nhưng Tần Hoài Phong vẫn không nhịn được mà trong lòng tràn đầy lo lắng.
Thực ra thì, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Thiển Ly thống khổ mà nhíu mày, hắn liền cảm thấy tâm đau đớn đến thắt chặt lại.
Ánh mắt Hạ Thiển Ly càng lạnh hơn.
“Còn không nhanh lên một chút?”
Tần Hoài Phong sửng sốt.
“Tự mình ngã xuống đất đi.”
Giáo chủ Ma giáo đưa ra yêu cầu rất vô lý.
Tần Hoài Phong 囧.
“Giáo chủ.”
“Hử?”
Hạ Thiển Ly âm trầm mà nheo hai mắt lại.
“…”
Ngay sau đó, chợt nghe thấy một tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Tiếng vang trầm đục này gọi Cơ Trưởng lão đang hóa đá phục hồi tinh thần, lập tức lo âu hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy, Giáo chủ?”
“Không có việc gì. Lui ra đi.”
Nhìn thấy bộ dáng Tần Hoài Phong chật vật dưới mặt đất, tâm tình Hạ Thiển Ly thoáng thư sướng một chút.
Nhưng tiếng vang quá lớn không phù hợp này khiến Cơ Trưởng lão lo lắng.
“Nhưng là Giáo chủ…”
Vừ định hỏi tiếng vang vừa rồi là có chuyện gì xảy ra, liền bất chợt ngậm miệng lại.
Từ lúc bắt đầu còn có tiếng nói chuyện trầm thấp ở trong phòng, cho nên nói, trong phòng Giáo chủ hẳn là còn có một người nữa, chắc là…
Cơ Trưởng lão ho khan hai tiếng.
“Như vậy Giáo chủ, chuyện đuổi giết Tần Hoài Phong phải làm thế nào bây giờ?”
Hạ Thiển Ly hơi hơi nghiêng đầu, dáng vẻ trầm tư.
Lúc này Tần Hoài Phong đã đứng lên rồi, cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Không cần.”
Tần Hoài Phong cảm động đến mức hai mắt đều đã có chút ươn ướt.
“Giáo chủ…”
“Quá gấp.”
Hạ Thiển Ly bổ sung, ánh mắt lạnh lùng mà trừng mắt nhìn Tần Hoài Phong.
“Bản Giáo chủ trước tiên tạm thời để cho Tần Chưởng môn viết xong di thư đã.”
Cơ Trưởng lão lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Tần Hoài Phong thật cẩn thận mà đi đến bên giường, nhưng vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy một tiếng đánh giòn vang. Hắn vội vàng đứng lên.
“Tần Hoài Phong.”
Giọng nói của Hạ Thiển Ly nhu hòa đến mức khiến người ta rét run.
“Ngươi muốn dùng thời gian một chén trà nhỏ để viết di thư, hay là thời gian một nén nhang?”
Tần Hoài Phong cúi đầu nghịch ngón tay.
“Có thể lựa chọn khác hay không?”
Hạ Thiển Ly trả lời vô cùng rõ ràng.”
“Có. Ngươi có thể lựa chọn tự mình viết, hoặc là bản Giáo chủ viết giúp ngươi.”
Tần Hoài Phong có chút tò mò Hạ Thiển Ly muốn giúp hắn viết như thế nào.
“Giáo chủ sẽ viết cái gì?”
“Bản thân chết không có gì đáng tiếc.”
“…”
Cánh tay trắng nõn vung lên, chỉ về phía chiếc bàn bên cửa sổ:
“Nơi đó có giấy bút.”
Tần Hoài Phong thật sự không thể phục vụ chu đáo đến mức tỏ vẻ cảm kích.
“Giáo chủ, có thể lựa chọn không viết không?”
Hạ Thiển Ly lại gật gật đầu. Hạ Thiển Ly không hiểu sao sáng nay lại thần kỳ nói gì theo đó.
“Chỉ cần không phải lựa chọn không chết.”
Sau khi dừng một chút, Hạ Thiển Ly âm trầm mà bổ sung thêm một câu như thế.
“… Giáo chủ, ngươi cũng không thể ăn sạch lột sạch ta rồi liền ném đi như vậy.”
Tần Hoài Phong nói vô cùng ủy khuất.
Hạ Thiển Ly tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
“Rốt cuộc là ai ăn ai?”
Lời này nói ra vô cùng lạnh lùng, nhưng nghe vào trong tai Tần Hoài Phong lại thành một loại tư vị khác. Hồi ức về xuân sắc khôn cùng tối hôm qua lại được khơi lên.
Tần Hoài Phong dịu dàng nheo hai mắt lại.
“Đương nhiên là ta bị ăn. Chẳng những là thân thể, mà ngay cả tâm cũng bị ăn đến không còn một mảnh. Nếu Giáo chủ không cần ta, ta có lẽ đã biến thành một cái xác không có linh hồn.”
Hạ Thiển Ly lại vẫn chỉ hừ lạnh.
“Đến lúc đó nhớ thông báo cho bản Giáo chủ đến thăm một chút.”
“…”
Tần Hoài Phong hít sâu một hơi, dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của Hạ Thiển Ly ngồi xuống bên giường.
“Giáo chủ, chúng ta có chuyện có đạo lý chút đi.”
Hạ Thiển Ly hừ lạnh một tiếng.
Tần Hoài Phong than thở nói:
“Giáo chủ không muốn nói chuyện đạo lý sao?”
“Lời nói của bản Giáo chủ chính là đạo lý.”
Hạ Thiển Ly nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Tần Hoài Phong 囧囧 mà chiêm ngưỡng da mặt của Hạ Thiển Ly.
“Như vậy Giáo chủ muốn nói gì đây?”
“Bản Giáo chủ hẳn là ở phía trên.”
“… Giáo chủ, chúng ta vẫn là không thể nói đạo lý.”
Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhướng mày.
“Ngươi là ám chỉ bản Giáo chủ trực tiếp động thủ?”
Tần Hoài Phong vô lực mà chuyển tầm mắt đi, thở dài một tiếng.
“Có muốn ta lấy thanh kiếm đến cho Giáo chủ không?”
Cánh tay trắng nõn lại nâng lên, chỉ là lần này là chờ Tần Hoài Phong lấy đồ vật đến.
“…”
Tần Hoài Phong không nói gì mà cầm cánh tay hình dạng duyên dáng của Hạ Thiển Ly.
Cảm thấy Hạ Thiển Ly muốn rút tay về, hắn lập tức nắm chặt lấy, dịu dàng mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Nếu không đi tắm rửa trước nhé?”
Hạ Thiển Ly nhíu chặt mày mà liếc xéo Tần Hoài Phong, sau đó có chút không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt đi, vành tai ửng đỏ.
“Còn không mau đưa nước ấm lên?”
Trên người đầm đìa mồ hôi, tràn đầy dấu tích sau khi hoan ái, quả thật khiến y cảm thấy khó chịu… cùng với ngượng ngùng.
Ban ngày ban mặt, tự nhiên còn chưa có đun nước ấm để tắm rửa, cho nên Tần Hoài Phong chỉ có thể tự mình đi đun.
Tuy nói là người trong chính phái, nhưng Tần Hoài Phong tốt xấu gì cũng là Chưởng môn của một môn phái lớn. Tiểu nhị đứng một bên rửa đồ ăn có chút nhìn không được, liền vội vàng chạy đến muốn giúp.
Tần Hoài Phong cũng muốn nhàn hạ, nhưng hắn không dám nhàn hạ, bởi vì mệnh lệnh của Hạ Thiển Ly chính là muốn hắn tự mình đi đun.
Nhìn thấy Tần Hoài Phong kiên quyết từ chối, tiểu nhị khó hiểu mà gãi gãi đầu.
“Có điều vì sao Giáo chủ mới sáng sớm đã muốn tắm rửa chứ?”
Tần Hoài Phong nhún vai, nói rất bình thản.
“Bởi vì Giáo chủ có tính yêu sạch sẽ.”
Tiểu nhị càng nghi hoặc.
“Giáo chủ bị dính vào vật bẩn sao?”
“… Y nói mình bị con chó mình nuôi cắn ngược một miếng.”
Đây là nguyên văn lời nói của Hạ Thiển Ly, Tần Hoài Phong nhắc lại mà có chút đau lòng.
Đống nghi hoặc trong đầu tiểu nhị đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Chó? Nơi này có nuôi chó à?”
“Là tự nó chạy đến.”
“A? Chó từ bên ngoài chạy vào? Thật sao?”
Tần Hoài Phong không nói gì thêm, tiếp tục chuyên tâm nhìn lò lửa.
Tiểu nhị nghiêng đầu tiếp tục nghi hoặc.
Nửa ngày sau, Tần Hoài Phong thở dài một hơi.
“Tiểu nhị đại ca.”
“Vâng.”
Tiểu nhị nghĩ rằng có thể nghe được đáp án hai mắt liền lập tức sáng ngời.
Có điều Tần Hoài Phong cũng không đưa ra đáp án.
“Tuy rằng ngươi không rõ chân tướng…”
“Vâng?”
“Nhưng cũng không cần ngó lại đây xem náo nhiệt đâu.”
“…”
Tiểu nhị yên lặng trở về tiếp tục rửa đồ ăn.
Khi Tần Hoài Phong đem nước ấm lên phòng thì, Hạ Thiển Ly đang lười biếng tựa ở đầu giường. Hai mắt dẹp dài nửa nhắm, sợi tóc đen như mực nước mềm mại buông xuống tản ra trên bạch y tùy tiện phủ thêm. Toàn thân thoạt nhìn giống như một đóa hoa độc ngọt ngào quyến rũ.
Tần Hoài Phong cảm thấy cổ họng mình giật giật, cười sáng lạn khác thường mà tiến lên phía trước.
“Giáo chủ, ta ôm ngươi đến chỗ thùng tắm đi.”
“… Không cần.”
Nhưng thân mình vừa động, liền đau đến mức hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại cùng một chỗ.
Tiếng nghiến răng vang lên.
“Ngươi quả thật rất biết dùng sức đấy.”
Hai mắt Tần Hoài Phong dịu dàng hơi nheo lại.
“Bởi vì Giáo chủ đẹp đến mức khiến người ta khó có thể tự kiềm chế.”
Nếu biểu tình trên mặt Tần Hoài Phong chính là bầu trời đầy nắng, vậy Hạ Thiển Ly chính là bầu trời đầy mây đen giông tố.
“Tần Hoài Phong, ngươi đoán bản Giáo chủ hiện tại đang nghĩ gì?”
Thanh âm mềm nhẹ, nói ra từng chữ từng chữ một.
Tần Hoài Phong cười khổ vươn hai tay.
“Để cho ta ôm Giáo chủ đi qua nhé?”
Hạ Thiển Ly cũng không trả lời, mà là trực tiếp hành động. Một chưởng sắc bén đánh thẳng lên ngực Tần Hoài Phong.
Tần Hoài Phong không tránh không né, cam tâm chịu một chưởng này, sau đó cố nén đau đớn, trái lại động tác càng thêm dịu dàng tránh để Hạ Thiển Ly bị đau.
“Giáo chủ, không sao chứ?”
Hạ Thiển Ly buồn bực hừ một tiếng. Sắc mặt khó coi thoáng cái tốt đẹp hơn.
Cuối cùng, Hạ Thiển Ly vẫn để Tần Hoài Phong ôm mình đi qua, toàn bộ quá trình đều cực kỳ chu đáo mà hầu hạ Hạ Thiển Ly vào tắm. Hạ Thiển Ly lúc đầu còn chống cự mạnh mẽ quả thật cũng mệt mỏi. Nếu có người hầu hạ, y cũng vui vẻ không tự động tay, chỉ dựa vào thành thùng tắm, ngay cả ngón tay cũng lười không muốn động đậy.
Sau khi tắm rửa xong, nên lau khô thân thể. Đến khi cảm thấy bàn tay đang chuyển động trên người mình rất trắng trợn, Hạ Thiển Ly cuối cùng cùng không thể nhịn được nữa mà nắm lấy cái móng heo kia.
Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn ẩn lửa giận.
“Ngươi đây là đang lau người sao?”
Tần Hoài Phong rất thành thực mà lắc đầu.
“Đúng là đang ăn vụng.”
“… Cũng rất thành thật đấy.”
Tần Hoài Phong cười lấy lòng.
“Bởi vì ta đã từng nói về sau sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa mà.”
“… Lau vậy cũng đủ ăn no?”
Tần Hoài Phong lại không hề sợ chết mà cười.
“Rất thỏa mãn.”
“Vậy không cần ăn cơm đi.”
“… Giáo chủ, có thể hỏi qua từ đầu được không?”
Tần Hoài Phong bất an mà sờ sờ bụng mình.
Hạ Thiển Ly nhướng mày, nhưng thật ra lại rất dễ dãi mà nói:
“Ngươi đây là đang lau người sao?”
Lần này Tần Hoài Phong nghiêm mặt nói:
“Đang lau người, hoàn toàn không có nửa phần suy nghĩ không an phận.”
“Vậy không cần ăn cơm đi.”
“…”
Sao lại đột nhiên bật ra được kết luận này chứ? Tần Hoài Phong lặng lẽ thầm hỏi trong lòng.