CHƯƠNG 45: ĐỘNG PHÒNG
Đêm đã khuya.
Trong trướng bằng lụa mỏng, hai người triền miên quấn lấy nhau.
Bạch y của Hạ Thiển Ly nửa tuột xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nhẵn nhụi bên trong. Hai điểm nhạt màu mê người kia khiến Tần Hoài Phong rất muốn hôn lên, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm lên điểm nổi lên mềm mại kia, đã bị gạt ra không chút lưu tình.
Hai mắt còn lưu lại hương vị *** ướt át mà hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn, không hiểu sao lại mang chút ý vị cấm dục mà quyến rũ.
Bụng dưới nóng lên, khí huyết dâng trào. Hắn còn hoài nghi mình liệu có phun máu mũi hay không.
Không thể thỏa mãn được dục vọng trong lòng, Tần Hoài Phong đành phải tận tình hôn liếm đường cong duyên dáng nơi cổ để giải khát.
Trong lúc hôn môi, tình yêu bao phủ, chân cọ lẫn nhau càng lúc càng thấy nóng rực, Tần Hoài Phong nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của Hạ Thiển Ly, tay chui vào bên trong vuốt ve đùi của đối phương, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi khiến hắn say mê không thôi.
Đầu ngón tay mê muội mà lưu luyến trên mỗi tấc da thịt trơn mềm, cuối cùng khi đi đến chỗ giữa nóng rực, thắt lưng Hạ Thiển Ly đột nhiên run rẩy, theo bản năng lùi về phía sau. Tần Hoài Phong vội vàng kéo Hạ Thiển Ly lại.
Hai người càng dán chặt vào nhau hơn.
Hai mắt phiếm hồng ướt áy có chút không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt đi. Trong lòng nhất thời tràn ra tất cả tình yêu và thương tiếc. Hắn kìm lòng không được mà khẽ hôn lên khóe mắt đối pương.
Bàn tay khi nặng khi nhẹ vỗ về chơi đùa phân thân của đối phương dần dần bị thấm ướt. Tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ đôi môi mê người kia tràn ra, khiêu khích dục vọng ở dưới thân hắn trướng đau.
Tần Hoài Phong bị âm thanh ngọt ngào mê đến thất điên bát đảo cũng duỗi tay về phía giữa hai chân mình, lấy ra phân thân của mình nắm lại cùng một chỗ với đối phương ma sát cao thấp.
Hạ Thiển Ly dường như có chút không vui mà nhíu mày. Tần Hoài Phong vội vàng nghiêng đến, giống như một chú cún nhỏ mà liếm hôn gương mặt tuấn mỹ kia.
Tiếng vang ‘nhép, nhép’ dưới thân tràn ngập trong màn, khiến cho không khí tình sắc càng lúc càng dày đặc. Hơi thở hỗn loạn của Hạ Thiển Ly khiêu khích dục vọng của hắn đạt đến đỉnh.
Hai người gần như cùng đạt đến cao trào, nhưng dục hỏa đốt người lại vẫn không được thỏa mãn. Trong lúc kề sát vào nhau hôn môi, dục vọng ở thân dưới lại bắt đầu ngẩng đầu.
Tần Hoài Phong dùng hai tay đã được thấm ướt tách hai chân của Hạ Thiển Ly ra, sau đó không hề chậm trễ bị chống cự.
“Tần Hoài Phong.”
Lại tới nữa.
Tần Hoài Phong bất đắc dĩ mà lên tiếng đáp lại, sau đó giây tiếp theo liền bị áp ngã xuống giường. Mái tóc đen mềm mại như tơ của Hạ Thiển Ly buông xuống bên mặt, khiến tâm thần hắn rung động, tuy rằng tình huống hiện tại quả thực là không ổn.
“Giáo chủ, ngươi đã nói là thuận theo tự nhiên.”
Tần Hoài Phong cười khổ.
“Ừ, cho nên ngươi liền thuận theo tự nhiên mà nằm xuống đi.”
“… Giáo chủ, ngươi còn có thể đê tiện hơn một chút nữa sao?”
“Tuyệt không vấn đề.”
Gương mặt tuấn tú mỉm cười đổ xuống. Đôi môi mềm mại khăng khít cùng một chỗ. Hàm răng bị nhẹ nhàng mở ra. Có thứ gì đó từ trong miệng Hạ Thiển Ly rơi vào trong cổ họng hắn.
“… Ta vừa dùng là mê dược?”
Tần Hoài Phong sờ sờ cổ mình. Vẻ mặt đặc biệt cứng ngắc.
Hạ Thiển Ly rất thành thật mà gật gật đầu.
Hai mắt Tần Hoài Phong hữu thần mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly:
“Giáo chủ, ngươi muốn mê gian?”
“Bằng không chỉ nhìn ngươi lăn quay ra ngủ chắc?”
Hạ Thiển Ly cười nhạt nhẹ nháng nhéo nhéo cái mũi Tần Hoài Phong một chút.
Mặt Tần Hoài Phong cứng lại như tượng đá.
“… Tần mỗ không ngại.”
“Nhưng bản Giáo chủ để ý.”
Khóe miệng mỉm cười mà nói xong, Hạ Thiển Ly lại cúi đầu xuống. Tần Hoài Phong bất đắc dĩ thở dài, trong nháy mắt khi Hạ Thiển Ly sắp hôn mình, đưa tay nhét một viên thuốc vào trong miệng Hạ Thiển Ly.
Hạ Thiển Ly ngẩn ra, bất giác nuốt viên thuốc xuống.
Hai mắt vốn tràn đầy ý cười lúc này lóe lên giận dữ.
“Tần, Hoài, Phong.”
Tần Hoài Phong thở dài.
“Có.”
“Ngươi muốn cùng nhau ngủ thẳng đến sáng sao?”
Tần Hoài Phong lại hít sâu một hơi.
“Không, ta là muốn nói cho Giáo chủ, ngươi lấy nhầm dược.”
Hắn sẽ không ngủ.
Đôi mắt xinh đẹp giận dữ trừng hắn lúc này gần như muốn phun ra lửa.
Nhìn Tần Hoài Phong đạo lại đặt mình ở dưới thân, Hạ Thiển Ly cả giận nói:
“Ngươi dám!”
Tần Hoài Phong không nhìn cái nhìn trừng trừng giận dữ kia, cúi đầu khẽ hôn Hạ Thiển Ly một cái.
“Là Giáo chủ bất nghĩa trước.”
Cho nên sau đó hắn mới bất nhân.
Tiếp đó chính là đấu sức một hồi, nhưng Hạ Thiển Ly bị hạ dược cuối cùng vẫn là bị đánh bại, chính là đôi mắt đẹp ướt át mê người kia trước sau vẫn hung tợn mà giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Nhiều lần muốn hôn môi đều bị né tránh, cuối cùng Tần Hoài Phong đành phải nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của Hạ Thiển Ly cường hôn lên. Hắn nhấm nháp đôi môi mềm mại kia từ trên xuống dưới, đồng thời âu yếm thứ ở giữa hai chân Hạ Thiển Ly.
“Ưm… A…”
Eo Hạ Thiển Ly đột nhiên run lên, tiếng thở dốc ngọt ngào phát ra từ trong mũi. Thừa dịp khe hở này, hắn linh hoạt mà cạy mở đôi môi mím chặt của Hạ Thiển Ly. Đầu lưỡi giống như một con rắn đang uốn lượn xâm nhập vào trong khoang miệng ẩm ướt mà nóng rực. Đầu lưỡi của đối phương ngoan cố mà trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn quấn lấy, tận tình mà hút, liếm hôn.
Nụ hôn sâu dài nồng nhiệt qua đi, Hạ Thiển Ly vừa chịu tác dụng của thuốc vừa bị hôn nồng nhiệt yếu đuối nằm trong ngực hắn. Gương mặt anh tuấn đỏ lên, đôi môi còn vương theo chỉ bạc ánh lên vẻ sáng bóng ướt át, khóe mắt phiếm hồng tăng thêm vài phần xinh đẹp yêu mị, hắn nhìn mà bụng dưới lại sưng đau khó nhịn.
“Thiển Ly…”
Hắn mê muội mà khẽ gọi tên Hạ Thiển Ly, giống như nâng niu một món đồ dễ vỡ, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Hạ Thiển Ly. Da thịt mềm mại nhẵn nhụi khiến hắn càng thêm yêu thích không muốn buông tay. Chỉ là tầm mắt phóng tới từ hai tròng mắt ướt át lợi hại đến mức gần như có thể đốt ra một cái lỗ trên người hắn.
“Đê tiện.”
Giáo chủ Ma giáo ra tay dùng mê dược trước hai mắt mang theo giận dữ mà nói như thế.
Có điều bởi vì chịu tác dụng của dược lực, giọng nói luôn trong trẻo lạnh lùng như sương kia lúc này lại mềm mại khàn khàn. Vào tai Tần Hoài Phong, câu quở trách này ngược lại giống như lời ngon tiếng ngọt say lòng người.
Tần Hoài Phong cười khẽ, chôn mặt vào cổ Hạ Thiển Ly, tham lam mà mê luyến ngửi mùi hương thơm ngát nhàn nhạt trên người đối phương.
“Ít nhiều cũng nhờ Giáo chủ biết cách dạy.”
Hạ Thiển Ly tức giận mà đẩy ngực hắn ra, nhưng chỉ là lại khiến cho thân dưới hai người càng thêm gắn bó khăng khít. Tần Hoài Phong không khỏi thở nhẹ một tiếng, cũng không thể nhẫn nại nữa mà đưa tay tìm đến cấm huyệt phía sau Hạ Thiển Ly.
Toàn thân Hạ Thiển Ly cứng đờ, cả giận nói:
“Tần, Hoài, Phong!”
Tần Hoài Phong cười khổ, lại hôn Hạ Thiển Ly một cái.
“Ta sẽ rất dịu dàng.”
Cửa vào chật hẹp chưa từng bị chạm qua kia bị ngón tay chậm rãi đi vào. Hạ Thiển Ly cảm thấy rất không thoải mái mà lắc lư vòng eo. Tác dụng của dược lực cùng cảm giác vừa chua xót vừa tê dại của thân thể khiến cho khóe mắt phiếm hồng dần dần tràn ra nước mắt trong suốt.
Tâm bỗng dưng căng thẳng. Tâm tình thương tiếc từ trong lòng lan đến đầu ngón tay. Toàn thân gần như là bắt đầu run rẩy.
“Thiển Ly.”
Hắn vừa dịu dàng vừa hôn lên nước mắt bên khóe mắt Hạ Thiển Ly, vừa dùng một ngón tay mở rộng vách tường chật hẹp kia. Vách tường nóng rực hút chặt ngón tay hắn. Xúc cảm mềm mại chặt chẽ kia khiến hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Nếu cắm thứ của của mình vào nơi đó, thì sẽ như thế nào…
Ngón tay từ một biến thành hai. Hạ Thiển Ly được vỗ về chơi đùa dần dần bắt đầu ý loạn tình mê, đã không còn sức để giãy dụa, chỉ thở dốc dồn dập mà vặn vẹo thân thể.
Nhìn thấy cửa vào đã đủ mềm mại, Tần Hoài Phong khẩn cấp đem phân thân đã sớm dồn sức chờ tiến lên đến phía trước cửa vào ấm áp, nhưng vừa mới cắm vào một chút, Hạ Thiển Ly liền kịch liệt lắc lư vòng eo.
“Ta không muốn…”
Hạ Thiển Ly khóe mắt vương lệ mà thấp giọng kháng cự hoàn toàn không còn nhìn thấy vẻ cao ngạo thường ngày, giống như một hài tử bất lực khiến người khác yêu thương.
Tần Hoài Phong đau lòng mà ngừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve hai má ướt đẫm nước mắt.
“Đau không?”
Hai mắt ướt át của Hạ Thiển Ly chớp chớp gật đầu.
Rất muốn cẩn thận yêu thương người này, nhưng hai mắt rưng rưng mị hoặc kia chỉ cần nhìn cũng khiến người khác điên cuồng. Hắn nhịn không được lại hôn lên đôi môi duyên dáng của Hạ Thiển Ly.
“Ta sẽ đến từ từ.”
Cực lực áp chế dục vọng đốt người, hắn xâm nhập vào cấm địa của Hạ Thiển Ly từng chút từng chút một. Nhưng mà mặc dù như thế, Hạ Thiển Ly vẫn giãy dụa phần eo mà không ngừng hô đau.
“Không muốn… Đau quá… A… Không muốn…”
Tiếng rên rỉ đầy áp lực kia khiến hắn cảm thấy đau lòng, lại không hiểu sao mà khiến cho dục hỏa trong lòng hắn càng bốc cháy hừng hực thêm. Tần Hoài Phong vừa kề bên tai Hạ Thiển Ly nói nhưng lời yêu thương, vừa chậm rãi tiến thẳng. Đợi đến khi toàn bộ dục vọng cứng rắn đều đi vào rồi, phần gốc đột nhiên bị cắn chặt. Cảm giác chặt chẽ khiến người ta rùng mình nháy mắt lan khắp toàn thân.
“Thiển Ly.”
Tần Hoài Phong say sưa khẽ gọi nhìn về phía Hạ Thiển Ly ở dưới thân, nhưng không ngờ lại đón nhận một ánh mắt tràn ngập lửa giận thiêu đốt.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi,.”
Vốn tưởng rằng Hạ Thiển Ly ở dưới tác dụng của dược lực và khoái cảm sẽ ý loạn tình mê, không ngờ được thế nhưng vẫn còn giữ lại một chút ý thức như vậy.
Tần Hoài Phong cười khổ.
“Ta đã sắp bị ngươi giết rồi.”
Lửa giận trong mắt Hạ Thiển Ly càng sâu, nhưng rất nhanh bị *** nồng đậm bao phủ. Tần Hoài Phong vừa dịu dàng hôn lên mặt Hạ Thiển Ly, vừa khẽ đưa đẩy vòng eo.
“Không muốn… Đau… A… Không muốn…”
Tiếng kêu đau khàn khàn của Hạ Thiển Ly khiến hắn cảm thấy đau lòng, hắn đành phải không ngừng an ủi mà hôn môi người ở dưới thân. Tuy rằng không ngừng kêu đau, nhưng là phân thân ghé sát vào bụng mình vẫn run rẩy mà đứng lên. Hắn thương tiếc đặt tay lên xoa nắn dục vọng nóng rực của đối phương. Không bao lâu sau, chất lỏng dính sệt bắn ra từ đỉnh.
“Thoải mái không?”
Hạ Thiển Ly ánh mắt mê muội cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ là dưới *** quét qua, cũng say sưa mà bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Nụ hôn tràn ngập tình yêu nồng nhiệt càng khiến thứ dưới thân hắn trướng nóng.
Trong tiếng thở dốc ngọt ngào của đối phương, hắn không ngừng ra vào trong thân thể của Hạ Thiển Ly, một lúc sau dục vọng nóng rực lập tức phóng ra.
Tác dụng mạnh mẽ của cả mê dược lẫn tình sự cuối cùng cũng khiến cho Hạ Thiển Ly hư thoát mà ngất xỉu. Tần Hoài Phong dịu dàng ôm lấy Hạ Thiển Ly đang yếu đuối nằm trong ngực mình, cảm thấy loại tình cảm trìu mến trong lòng gần như đã bao phủ hắn.
Hắn một lần lại một lần dùng môi hôn lên gương mặt tuấn tú trắng nõn ướt át kia. Đầu lưỡi hồng nhạt bên trong đôi môi hé mở kia như ẩn như hiện, nhịn không được hôn lên lại nhận được sự đáp lại rất nhỏ. Dục vọng vừa tắt lại lập tức bốc cháy lên.
Hắn kiềm chế không được mà đem dục vọng căng cứng kia áp đến lối vào mềm mại nóng rực. Hạ Thiển Ly cảm nhận được ý đồ của Tần Hoài Phong khiếp sợ mà rụt thân mình lại. Lông mi thật dài chớp chớp. Ánh mắt ướt át nửa mở sau hàng mi thất thần nhìn hắn.
Vốn là lúc cảm thấy Hạ Thiển Ly chống cự còn đau lòng mà muốn để cho đối phương nghỉ ngơi một chút, nhưng hai mắt mang theo ma tính kia khiến lý trí của hắn lập tức bay mất.
Tần Hoài Phong tách đôi chân trắng nõn kia ra. Cửa vào ở giữa vừa tiếp nhận mình hồng nhuận mà ẩm ướt, giống như vật còn sống mà mở ra khép lại, giống như đang mời hắn tiến vào. Tần Hoài Phong không thể chống cự lại sự hấp dẫn mà lại ghé sát thân mình tiến vào, trong tiếng rên rỉ khàn khàn của đối phương bắt đầu đưa đẩy kịch liệt…
Ngày hôm sau, khi Tần Hoài Phong tỉnh lại thì ánh mặt trời đã trải ra khắp giường. Hắn vừa xoa mắt vừa đưa tay tìm kiếm người bên cạnh, đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia mới cảm thấy an tâm hơn, đồng thời cảm thấy tình yêu sâu đậm tràn đầy trong lòng, kìm lòng không được mà ôm Hạ Thiển Ly còn đang bình yên ngủ say vào trong lòng.
Lông mi thật dài run rẩy, cuối cùng cũng không có mở ra. Hạ Thiển Ly nằm trong ngực mình say ngủ giống như một tiểu hài tử ngây thơ, nhưng khóe mắt phiếm hồng còn dính vệt nước mắt lại mang theo vẻ yêu mị khiến người ta điên cuồng. Hắn nhịn không được hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Bả vai trắng nõn nhẹ nhàng run rẩy một chút. Phản ứng này thật sự rất đáng yêu. Nụ hôn khẽ không khỏi chuyển thành hôn sâu.
“Ưm… A….”
Tiếng rên rỉ ngọt ngào vang lên bên tai. Dục vọng lại trở nên nóng rực. Tần Hoài Phong vói tay vào trong chăn, vỗ về chơi đùa thứ ở giữa hai chân Hạ Thiển Ly, sau đó ngón tay chậm rãi chuyển qua phía sau khiến hắn mê muội không thôi.
Lúc này Hạ Thiển Ly đột nhiên giật giật thân mình. Hai mắt nhắm chặt chớp chớp rồi chậm rãi mở ra.
“Thiển Ly…”
Tần Hoài Phong khó nén tình yêu trong lòng, dịu dàng khẽ gọi ái nhân vừa tỉnh lại.
Lúc đầu, cặp mắt hẹp dài xinh đẹp kia chính là không có tiêu cực mà mờ mịt nhìn theo hắn, nhưng dần dần đôi mắt bắt đầu tỉnh táo lại.
“Tần Hoài Phong…”
Tần Hoài Phong dịu dàng mỉm cười đáp lời.
“Ngươi muốn chết như thế nào?”
“…”
Hai mắt nhìn hắn chằm chằm càng lúc càng lạnh lùng.
“Ngươi, muốn, chết, như, thế, nào?”
Lần này này nhấn mạnh từng chữ một.
Tần Hoài Phong cười gượng hai tiếng.
“Mẫu… Chết dưới hoa mẫu đơn?”
“…. Bản Giáo chủ sẽ kêu người hái thật nhiều hoa mẫu đơn về.”