Càng gần sát Mỗ Sơn quần đảo, sóng biển càng lớn.
Kim Tiểu Tường cùng Lư Nhã Giang dù võ công cao siêu nhưng chưa từng ra biển, không nghĩ tới chưa lên tới đảo đã bị dày vò tái mặt. Sóng biến lớn đủ quật con thuyền dựng đứng sau đó lại nhào xuống, đong đưa kim thêu qua lại. Trên thuyền muốn ngồi cũng không yên, dưới tác dụng của sóng biển hết lăn qua đầu này tới lộn đến đâu kia, trong khoang thuyền mọi thứ bay loạn xạ, bọn Kim Tiểu Tường phải chất hết đồ vào hai buồng khác khóa chặt cửa chỉ để lại mỗi giường nằm, bằng không binh khí ghế bàn bay đầy trời, không chừng sẽ đâm bọn họ thành xương khô mất.
May mà thuyền bọn họ do Doãn Ngôn phái người đặc chế, phần bên sống mũi được thiết kế cực cao, sóng to gió quật cũng không lật, có điều hai sư đồ Vạn Ngải Cốc thì không được tốt như vậy.
Vài cơn sóng lớn đổ ập xuống, bọt sóng vỗ tràn vào khoang thuyền, nước dâng tận mắt cá chân. Kim Tiểu Tường, Lữ Nhã Giang cùng Yến Liễu cầm thùng chạy tới múc nước, Kim Tiểu Tường vừa chạy lên boong thì hét lớn: “A!”
Lư Nhã Giang nghe tiếng hắn, lảo đảo chạy ra, Yến Liễu cũng muốn theo sau, sóng biển lại đánh tới, hắn không đứng vững, ngã lăn vào phòng.
Kim Tiểu Tường bám cột bích (trụ buộc dây thuyền), chỉ thuyền sư đồ Vạn Ngải Cốc mà hét: “Ca ca ngươi xem, thuyền bọn họ lật rồi!”
Lư Nhã Giang không chỗ vịn, đành phải ôm thắt lưng Kim Tiểu Tường để ổn định thân mình, nhìn theo hướng tay hắn chỉ, con thuyền kia quả nhiên đã lật úp. Sợi dây thừng cột hai thuyền với nhau bị kéo đứt, bằng không thuyền bọn họ sợ rằng cũng ăn khổ theo. Y hơi nhíu mày, “Kệ đi, chết thì chết, không đáng tiếc.”
Kim Tiểu Tường lại hét lên: “Ca ca ngươi mau nhìn kìa! Họ ở chỗ kia!”
Lư Nhã Giang tập trung nhìn, khi đầu sóng hạ xuống một chút, bên mép con thuyền lập úp có thể mơ hồ thấy hai đôi tay —— hai sư đồ chưa chìm, đang bám chặt lấy thân thuyền cố trồi lên!
Lư Nhã Giang nói: “Cứu không?”
Kim Tiểu Tường làm bộ ngại ngùng: “Nghe theo ca ca, ca ca quyết định.”
Lư Nhã Giang nói: “Vậy thôi, kệ họ.” Dứt lời cầm thùng đi vào.
Kim Tiểu Tường thầm nghĩ hai tên độc sư này nói không chừng có ít tác dụng, chưa lên đảo đã chết đuối, vậy quá đáng tiếc rồi, thế là vội vàng túm cánh tay Lư Nhã Giang: “Ca ca, thấy chết không cứu hình như không tốt lắm…”
Lư Nhã Giang lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi muốn ta cứu?”
Kim Tiểu Tường cười gượng hai tiếng.
Lư Nhã Giang nói: “Trong lòng ngươi muốn gì cứ nói thẳng, ta… ta tư chất ngu dốt không đoán được lòng ngươi.” Tự nhiên y nói thế, Kim Tiểu Tường sửng sốt một lúc.
Lư Nhã Giang lấy một sợi dây dài từ lồng ngực, một đầu cột nơi thắt lưng, đầu kia định cột lên cột bích, Kim Tiểu Tường thấy thế nói: “Cột lên người ta đi.” Lư Nhã Giang lấy một đầu dây cột ngang hông hắn, kéo thử xem chắc chưa, “Đứng vững.” Nhún chân bật tới chiếc thuyền lật bên dưới.
Thân hình y còn đang giữa không trung, đột nhiên một cơn sóng ập tới, Kim Tiểu Tường căng thẳng, há to miệng mà không kêu ra tiếng. Con sóng qua đi chỉ trong chớp mắt, thân ảnh màu đỏ giữa không trung giờ đã không thấy đâu.
Kim Tiểu Tường lạnh ngắt gào thê lương: “Lư Nhã Giang!!!”
Không ai trả lời hắn.
Hắn luống cuống tay chân, lúc này mới nhớ tới dây thừng cột trên người, vội vàng kéo kéo, đầu kia rất nặng, hiển nhiên vẫn đang cột vào người kia, chưa bị kéo đứt. Tim nơi cuống họng lúc này mới hạ xuống.
Đột nhiên, bên cạnh chiếc thuyền lật úp một mạt đỏ lủi tới, chính là Lư Nhã Giang vừa biến mất. Tay y đang cặp Đạo Mai, mượn lực đạp lên thuyền nhảy về thuyền bọn họ.
Sắc mặt Kim Tiểu Tường không được tốt lắm, tái mét. Lư Nhã Giang toàn thân ướt đẫm đem theo Đạo Mai gần như bất tỉnh trở lại boong thuyền, vừa định nhảy xuống tiếp, Kim Tiểu Tường vội nói: “Không, ngươi đừng đi, ta…”
Lư Nhã Giang lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Đợi.” Đạp lên mép thuyền nhào ra ngoài, rất nhanh sau đó cũng mang Đỗ Húy về.
Hai tên độc sư đã uống không ít nước, dựa vào ý chí muốn sống mãnh liệt mới bám mép thuyền chống đỡ được tới bây giờ, Lư Nhã Giang mang bọn họ lên boong thuyền, bọn họ lập tức ngất đi. Sóng gió càng lúc càng lớn, con thuyền tròng trành liên tục, Đỗ Húy Đạo Mai đã ngất thuận theo boong thuyền lăn từ đầu bên này qua đầu bên kia, rồi lại từ đầu bên kia lăn qua đầu bên này, cụng ra một đống u. Kim Tiểu Tường cùng Lư Nhã Giang sợ họ lại rơi xuống biển, đành phải cố sức khiêng họ vào khoang, ném chung một phòng với Yến Liễu nãy giờ vẫn đang lăn lộn dưới nền.
Nước tràn boong thuyền rồi lại tràn ra, tràn ra rồi lại tràn vào, sóng gió lớn thế này có muốn múc cũng không nổi, bọn họ ném luôn thùng, mặc kệ, đợi sóng yên biển lặng rồi nói. Kim Tiểu Tường vốn định trở về phòng Yến Liễu, song hắn quên mất dây thừng cột mình và Lư Nhã Giang vẫn chưa cởi, Lư Nhã Giang bước đi lập tức kéo luôn hắn theo. Con thuyền tròng trành dữ dội, đi mấy bước cũng gian nan, Kim Tiểu Tường không trở ra mà đóng cửa phòng lại, phòng ngừa bất cẩn té văng ra ngoài.
Lư Nhã Giang cả người ướt sũng, y cởi dây thừng nơi lưng, cởi luôn quần áo ẩm ướt. Vừa cởi được một nửa, thân thuyền lại nhổng lên, y lảo đảo ngã nhào về phía Kim Tiểu Tường, đâm thẳng vào lồng ngực hắn. Kim Tiểu Tường ôm chặt thân thể trơn mịn ướt át của y mà ngẩn người, chưa kịp lên tiếng, Lư Nhã Giang đã đẩy hắn ra, lạnh nhạt liếc hắn, định qua kiếm quần áo sạch mặc. Nào ngờ mới đi được hai bước, thân thuyền lại nhổng hướng ngược lại, Kim Tiểu Tường bổ nhào lên lưng Lư Nhã Giang, hai người ôm nhau lăn thẳng đến cái giường cuối phòng.
Lư Nhã Giang đẩy Kim Tiểu Tường muốn đứng dậy, Kim Tiểu Tường vòng tay qua hông kéo y vào lồng ngực, một tay bám lấy cột thuyền nhô ra bên vách, “Đừng di chuyển, đợi sóng lặng bớt đã.”
Lư Nhã Giang ai oán nhìn hắn, hai tay vòng ôm chặt hông hắn, vùi đầu dụi ngực hắn. Kim Tiểu Tường một tay bám cột cố định thân thể, một tay ôm lưng y, giọng khàn khàn: “Ca ca, vừa rồi ngươi làm ta sợ chết khiếp.”
Lư Nhã Giang thắt chặt vòng tay nơi hông hắn.
Kim Tiểu Tường nhìn người trong ngực, khổ sở nghĩ, chưa lên tới đảo đã hung hiểm thế này, xem ra hắn đã xem thường độ khó của chuyến đi lần này. Lỡ đâu, lỡ đâu ở trên đảo xảy ra chuyện gì… Hắn cần gì phải cáu kỉnh với Lư Nhã Giang nữa cơ chứ, ngày tháng về sau không biết thế nào, có thể hưởng thụ được phút nào thì nên tận hưởng phút ấy. Ít nhất hiện tại hắn là đệ đệ Kim Tiểu Tường của Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang đồng ý thân cận với Kim Tiểu Tường. Còn cái tên Trường Anh Thương đồ bỏ kia là chuyện buồn phiền của Cao Thịnh Phong, vậy thì chờ đến lúc bình an trở về Xuất Tụ Sơn lại xử lý hai tên cẩu nam nam này. Trước mắt, tránh được bao nhiêu thì tránh.
Thế là Kim Tiểu Tường kéo Lư Nhã Giang lên, hôn mặt y, “Ca ca, ta thích ngươi.”
Lư Nhã Giang giật mình nhìn hắn, một lát sau nói: “Khi đó, khi đó ta cố ý nói thế cho ngươi nghe, ta… ngươi… ngươi đừng không để ý đến ta…”
“Cái gì?” Kim Tiểu Tường nhíu mày, trán chạm trán, quyến luyến rầm rì, “Ca ca, ta sợ lắm, ta có thể hôn ngươi không?”
Lư Nhã Giang cực kỳ chậm chớp mắt một cái.
Kim Tiểu Tường thử hôn y, Lư Nhã Giang không kháng cự, ánh mắt mê ly nhìn hắn. Kim Tiểu Tường hoang mang, “Ca ca, ngươi thích ta không?”
Lư Nhã Giang nhắm mắt, kề sát mặt hắn, bình thản đáp lại: “Thích.”
Kim Tiểu Tường lại hôn môi y. Lư Nhã Giang ôm cổ hắn, hôn đáp trả. Động tác y trúc trắc, học cách Hàn Sính từng làm với mình trước đây, luồn đầu lưỡi vào miệng Kim Tiểu Tường, từ từ xoay tròn. Kim Tiểu Tường giật mình, trợn mắt. Lư Nhã Giang ngoan ngoãn như thế lại khiến bất an dưới đáy lòng hắn lan tràn. Lư Nhã Giang thân mật với thân phận Kim Tiểu Tường này đã vượt lẽ thường, lẽ nào… y đã biết gì rồi…
Lư Nhã Giang hôn Kim Tiểu Tường nửa ngày, Kim Tiểu Tường chẳng phản ứng lại, y vừa thẹn vừa khó hiểu mở mắt thì thấy Kim Tiểu Tường bình tĩnh mà nhìn y, trong mắt đầy thăm dò.
Lư Nhã Giang mím môi, hôn hắn một cái rồi nhắm mắt, im lặng úp sấp lên hõm vai hắn. Y không biết phải vạch trần Cao Thịnh Phong thế nào, sợ Cao Thịnh Phong thẹn quá thành giận, lại sợ suy đoán của mình và sự thật trái ngược nhau nên y đành đợi Cao Thịnh Phong giải thích trước. Giáo chủ đại nhân nhất định có thể tự tìm cho mình một bậc thang, như thế y có thể thuận bước xuống theo.
Kim Tiểu Tường mím chặt môi. Lư Nhã Giang rốt cuộc đoán được gì rồi? Thân phận mình đã bị bại lộ? Nếu y thật sự đã đoán được, vì sao không nói ra? Thế này thì mình nên nói từ đâu đây, lỡ nói lung tung muốn hồi lại rất phiền phức. Nếu mình nói, lỡ đâu từ không bại lộ thành bại lộ thì không tốt. Y đoán mình là Hàn Sính hay đoán mình là Cao Thịnh Phong, hai kết quả này hoàn toàn trái ngược nhau. Ai da, Tả hộ pháp à, có gì muốn nói đừng giấu trong lòng, cứ thế này khiến giáo chủ ta thật khó xử.
Kết quả là, hai người lòng có tâm tư, ôm chặt lấy nhau, không ai mở lời trước.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Kim Tiểu Tường nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, “Khụ… Nhã Giang.”
Lư Nhã Giang mở mắt bình tĩnh nhìn hắn, không chút kinh ngạc.
Kim Tiểu Tường ảo não nhăn mặt. Hắn không rõ mình để lộ sơ hở ở chỗ nào, Hàn Sinh cải trang ba tháng, Dương Nhân Hòa cải trang ba tháng, bác Mạnh cải trang rất nhiều năm, lớp ngụy trang nào cũng hoàn hảo, tại sao cố tình lại hủy cả anh danh một đời trong tay Kim Tiểu Tường. Lẽ nào, bởi vì hắn quá anh minh thần võ, vào vai ngây thơ trong sáng không thích hợp?
Lư Nhã Giang tim đập thình thịch. Cuối cùng đã sắp nghe được giáo chủ đại nhân tự khai sao?
Kim Tiểu Tường vẫn chưa chịu tự khai mà thử thăm dò: “Ngươi… phát hiện từ lúc nào?”
Lư Nhã Giang không nói gì, chậm rãi cởi áo Kim Tiểu Tường, kéo tay hắn vòng ra sau lưng sờ lên hai nốt ruồi. Kim Tiểu Tường trợn mắt, “Rớt hồi nào? Sao rớt được! Ta dùng nhiệt dán dính lên, thử rất nhiều lần rồi, gặp nước không phai màu, gặp lửa không nóng chảy, dao cạo cũng chưa chắc cạo ra!”
Lư Nhã Giang nói: “Lúc ngươi với ta…, ta cào rớt.”
Khóe miệng Kim Tiểu Tường giật giật, “À…”
Lư Nhã Giang nhìn hắn mong chờ.
Kim Tiểu Tường quắn quýt, “Ừ… À… Ờ… Ngươi biết ta là ai không?”
Lư Nhã Giang cười, mổ lên khóe miệng hắn.
Kim Tiểu Tường thầm nghĩ, ngươi hôn ta, ta cũng có biết ngươi biết được bao nhiêu đâu, ngươi rốt cuộc xem ta là Hàn Sính hay xem ta là Trường Anh Thương đây?
Lư Nhã Giang khẽ thở dài, bất đắc dĩ kêu: “Giáo chủ.”