Cao Thịnh Phong hít một hơi, hai mắt trợn tròn: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi gọi ta là gì!”
Lư Nhã Giang bị hắn dọa ngớ người, hoang mang hỏi: “Không phải sao?”
Cao Thịnh Phong im lặng. Hắn cảm thấy tức lộn ruột với óc tưởng tượng của Lư Nhã Giang, tuy từng nghĩ đến kết quả này nhưng Lư Nhã Giang thật sự đoán ra được vẫn làm hắn thấy rất khó tưởng. Hắn sắm vai ma giáo giáo chủ lãnh khốc vô tình tàn nhẫn bạo ngược nhiều năm như vậy, làm sao Lư Nhã Giang có thể liên hệ hắn và Kim Tiểu Tường hay khóc nhè với nhau?
Lư Nhã Giang lại kêu một tiếng: “Giáo chủ?”
“Hả? À… Ừ.” Cao Thịnh Phong hạ mí mắt suy nghĩ.
Lư Nhã Giang nghe được hắn đáp lại, không nén được mà thở phào.
Thân phận Kim Tiểu Tường bại lộ, Hàn Sính hẳn là người đáng nghi nhất. Cao Thịnh Phong không biết Lư Nhã Giang trải qua bao nhiêu liên tưởng, kéo ra bao nhiêu thân phận, cuối cùng kéo được cả thân phận giáo chủ ma giáo. Tóm lại, hiện tại Lư Nhã Giang đã biết, hắn là Cao Thịnh Phong. Nhưng Lư Nhã Giang không biết, hắn là Cao Thịnh Phong, không phải Trường Anh Thương, từ tám trăm năm trước Trường Anh Thương đã bị ném tới Quan Vân Phong rồi. Hôm nay y ngoan ngoãn thân thiết như thế, đơn giản là do y cho rằng mình là Trường Anh Thương. Những lời y nói vài ngày trước cũng đã có lời giải đáp —— Y cố ý nói cho mình nghe, y đang thổ lộ với Trường Anh Thương! Cái gì mà thề rằng cả đời muốn đi theo giáo chủ, cũng là nói cho Trường Anh Thương.
Nghĩ tới đây, ngực Cao Thịnh Phong quặn đau. Nhưng mấy ngày nay hắn đã đảo qua đảo lại câu chuyện tình yêu ngược tàn tạ này trong đầu trăm ngàn lần, đau đớn cũng dần chết lặng, ngoài mặt không biểu lộ ra.
Lư Nhã Giang dè đặt sờ mặt hắn: “Giáo chủ, có thể cho ta xem mặt thật của ngươi không?”
Cao Thịnh Phong thầm nghĩ, muốn xem mặt Trường Anh Thương hả? Hắn bắt lấy cổ tay Lư Nhã Giang, “Giờ không được.”
Lư Nhã Giang hơi mất mác, song chỉ cho là hắn cố kị Yến Liễu và hai tên độc sư nên không cưỡng cầu. Y lại nói: “Giáo chủ, ngày đó ta nói với ngươi, từ nhỏ ta đã thích ngươi, ý là…”
Cao Thịnh Phong ngắt lời: “Ta hiểu.” Hắn hôn trán Lư Nhã Giang, “Ngươi đã biết thân phận của ta, ta hiểu hết.”
Lư Nhã Giang chầm chậm chớp mắt hai cái, không xác định lắm mà hỏi: “Giáo chủ hiểu thật sao?”
Cao Thịnh Phong nói: “Thật, ngươi mê đắm ta, ta biết.”
Lư Nhã Giang cười vui vẻ: “Vâng.”
Cao Thịnh Phong nhéo nhéo mông y, nghĩ thầm, nể tình công lao mấy năm nay ngươi làm ấm giường cho bản giáo chủ, xóa cho ngươi khoản nợ bánh bao. Thôi vậy, không được bao nhiêu ngày, bù được bao nhiêu thì bù đi. Thế là hắn cúi đầu hôn môi Lư Nhã Giang, đầu tiên dịu dàng nhấm nháp, dần dần biến thành khao khát nhiệt tình, những tưởng muốn nuốt luôn Lư Nhã Giang vào bụng. Lư Nhã Giang thở hổn hển dưới nụ hôn của hắn, song vẫn gắng hết sức hôn trả lại, hận không thể hòa làm một với Cao Thịnh Phong.
Hai người triền miên hồi lâu, Cao Thịnh Phong rốt cuộc thả Lư Nhã Giang ra, Lư Nhã Giang vẫn lưu luyến không muốn rời đi, cắn mạnh môi Cao Thịnh Phong một cái. Cao Thịnh Phong đau, nhíu mày nói: “Làm gì đấy?”
Lư Nhã Giang vòng ôm cổ hắn: “Ngươi lừa ta thật thê thảm.”
Cao Thịnh Phong cười: “Trở về Xuất Tụ Sơn ta sẽ không lừa ngươi nữa.”
Lư Nhã Giang nói: “Tại sao phải chờ đến lúc về Xuất Tụ Sơn? Bây giờ không được sao?”
Cao Thịnh Phong lại nhéo mông y, nhe răng trợn mắt nói: “Đã biết ta là ai còn dám nói chuyện với ta như thế?” Khổ nỗi hắn đang dán mặt Kim Tiểu Tường, bộ dạng này, không những không dọa người ngược lại cực kỳ đáng yêu.
Lư Nhã Giang bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng.
Sóng gió mãi không ngừng, thân thuyền vẫn đung đưa kịch liệt, hai người họ lại không chê thời gian quá lâu, còn cầu có thể lâu hơn, lâu lâu hơn nữa. Nhưng chỉ ôm thôi thì không thú vị lắm, Cao Thịnh Phong hôn rồi sờ, dần dần nhộn nhạo, cắn lỗ tai Lư Nhã Giang mập mờ nói: “Tả hộ pháp, bản giáo chủ đã lâu không chạm ngươi, thật nhớ cảm giác kẹp chặt từ ngươi.”
Lư Nhã Giang đỏ mặt, một tay ôm hông hắn giữ thăng bằng, một tay chậm rãi cởi thắt lưng, mò lấy thân dưới của hắn bắt đầu xoa nắn. Miệng lại vẫn oán hận một câu: “Rõ là do giáo chủ không để ý tới ta.”
Cao Thịnh Phong cười nói: “Tả hộ pháp, ngươi nói phải xem lại đi. Lúc bản giáo chủ sắm vai Hàn Sinh và Kim Tiểu Tường bị ngươi ức hiếp đến mức nào.” Nói xong cẩn thận quan sát vẻ mặt Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang quả nhiên không hề kinh ngạc.
Y ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn Cao Thịnh Phong: “Ta không biết là giáo chủ giả trang. Ta thề trung thành với giáo chủ, bất kể giáo chủ muốn ta làm gì, ta sẽ không nề hà nguy hiểm.”
Cao Thịnh Phong đáp một tiếng, “Gọi ta Cao Thịnh Phong đi. Về Xuất Tụ Sơn rồi hẳn gọi giáo chủ.”
Lư Nhã Giang mỉm cười, đầu lưỡi như ngậm trân bảo, dè dặt thì thầm: “Thịnh Phong.”
Cao Thịnh Phong hôn chóp mũi y, giục: “Nhanh chút.”
Lư Nhã Giang xoa nắn vật kia, cảm giác nó đã cương đến cực hạn trong lòng bàn tay mình thì bò xuống, quỳ gối giữa hai chân Cao Thịnh Phong, ngậm vào miệng, Cao Thịnh Phong giật mình, “Ngươi…”
Lư Nhã Giang ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thành kính cùng mê đắm.
Cao Thịnh Phong đối diện ánh mắt y, lòng khẽ rung động, thở dài nói: “Ngươi, không cần làm đến mức này.” Hắn đột nhiên cảm thấy, chỉ vì một cái bánh bao mà phải trả như vậy hình như hơi quá. Lư Nhã Giang bây giờ đối với hắn nhất mực cung kính, miệng thề nguyện, đợi đến khi trở về núi, thấy được Trường Anh Thương chân chính, liệu y có thấy chuyện này vớ vẩn đến cỡ nào? Liệu có thể xem như không có gì?
Lư Nhã Giang đã nắm vật kia bắt đầu phun ra nuốt vào. Lần đầu tiên y làm chuyện này, có phần không thích ưng, nghĩ đến nuốt vào sâu nhất mới có thể cho Cao Thịnh Phong sung sướng nhất, kết quả không chỉ cạ răng trúng làm Cao Thịnh Phong không thoải mái mà chính y cũng khó chịu, huống chi thuyền đang tròng trành dữ dội, y nuốt không được mấy lần đã nhịn không được quay mặt đi nôn khan.
Cao Thịnh Phong nói: “Bỏ đi.”
Lư Nhã Giang mặc kệ hắn, thông khí lại rồi vẫn tiếp tục đưa thứ kia vào miệng. Lúc này đã có kinh nghiệm, không dám nuốt quá mức, lúc nông lúc sâu. Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi làm ta đau.” Lúc này y mới hiểu ra mà thu răng lại, càng ra sức cẩn thận phun ra nuốt vào.
Qua không lâu, Cao Thịnh Phong cấp bách nói: “Tránh ra.”
Lư Nhã Giang cảm nhận được vật kia bắt đầu run rẩy, biết hắn sắp xuất tinh nhưng y không tránh, cố gắng nuốt sâu thêm. Cao Thịnh Phong nhịn không nổi nữa bắn thẳng vào miệng y, bị y nuốt xuống hết.
Xong hết tất cả, Lư Nhã Giang bò lại bên người Cao Thịnh Phong, cười lấy lòng, “Giáo… Thịnh Phong.”
Cao Thịnh Phong hôn lên bờ môi y, thở dài một hơi khó hiểu. Thầm nghĩ, bằng không, trở về Xuất Tụ Sơn cũng diễn tiếp vở kịch này đi, không cho y gặp tên Trường Anh Thương đồ bỏ kia? Thế nhưng trong lòng y chứa tên ngốc kia, bản giáo chủ bị xem như thế thân của tên ngốc đó, dường như không được thoải mái cho lắm.