Ta nuốt nước bọt, bước đến trước mặt hắn, nói: “Sủng vật của ta đâu?”
Gương mặt của Mộc Thanh lập tức ửng hồng: “Đêm đó thấy nó bất động, ta bèn ra ngoài tìm lồng tre định trời sáng sẽ đưa nó xuống chân núi tìm đại phu, nhưng không ngờ sau khi ta trở về, đã không thấy tăm hơi nó đâu, tìm khắp Đường Môn cũng không tìm được.”
“Làm sao huynh lại đến chỗ này?”
“Có một số việc cần làm. . . . . . Cô. . . . . .”
“Hoá ra là như vậy.” Nếu như nói cho hắn biết ta vẫn luôn lừa hắn, về sau có phải sẽ không thể cùng nhau giao hảo không đây. Ta lặng yên thở dài, nhưng lừa gạt mãi thì có ích lợi gì, nếu quyết định làm bằng hữu với hắn, chi bằng sớm một chút thẳng thắn đối đãi: “Mộc Thanh, thật ra thì ta là. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, lại thấy một sư huynh chạy vào, gấp giọng: “Sư phụ, dưới chân núi có đệ tử của Ma giáo tập trung, chỉ sợ người đến không có ý tốt.”
Sư phụ lập tức nhảy lên: “Mau thu dọn đồ đạc chạy trốn từ cửa sau!”
Chúng ta: “. . . . . .”
Ta nhìn Thủy Hành Ca nhíu mày, đã nói không cho bọn họ đi theo, tại sao họ lại xuất hiện. Thủy Hành Ca nhún vai: “Có lẽ là bởi vì ta lên núi quá lâu, sợ ta gặp bất trắc.”
“Mau bảo bọn họ đi, không cần dọa người.”
“Được.”
Nhìn hắn đi xuống núi, ta mới phát giác không khí không đúng. Sư phụ ngươi mặt mày ý vị sâu xa là sao, sư tỷ ngươi mặt mày như thể Ngô gia có muội muội sắp trưởng thành là sao, Mộc Thanh ngươi. . . . . . Hiểu lầm rồi, ta và Thủy Hành Ca không cùng một thuyền! Chỉ là bởi vì. . . . . . Không đúng, sao ta lại tự nhiên quen thuộc với hắn như vậy?
Sắc mặt của Mộc Thanh âm u, giọng nói cũng có chút cứng ngắc: “Ta biết rồi, thì ra cô chính là Thánh cô của Ma giáo, khó trách Thủy Hành Ca một đường theo cô, thậm chí còn nghe cô sai khiến, ta nên sớm nghĩ ra.”
“Không phải, Mộc. . . . . .”
“Ta hiểu rồi.”
. . . . . . Mộc thiếu hiệp, ngươi không cần mơ mộng! Ta trăm miệng cũng không thể bào chữa, trơ mắt nhìn Mộc Thanh thất hồn lạc phách rời khỏi núi ngũ độc.
Sư phụ thấy thế vốn đang định đi thu dọn để chạy trốn, đã ngừng lại, bày ra bộ dáng thần côn thâm trầm: “Nói đi tiểu yêu ngươi có phải là Diệu Thủ Quan Âm không? Bảo bối nhất định không ít, mau giao ra đây, vi sư có thể tha cho ngươi chỉ diện bích một tháng.”
Ta không ngại phiền toán giải thích: “Đó là tỷ muội tứ bào thai với con.”
Sư phụ lập tức thu lại vẻ tươi cười: “A, vậy ngươi đi diện bích ba tháng đi.”
“Sư phụ!”
“Không nghe, không nghe, không nghe.”
“. . . . . .”
“Vân Thường, dẫn nó tới thạch bích nhai.”
Dứt lời, sư tỷ kéo tay của ta hướng thạch bích nhai mà đi. Đi qua trước mặt Thủy Hành Ca vừa trở lại, ta bỗng dưng nhớ tới, quay đầu lại nói: “Sư phụ, con kỳ Đỉa của người ở đâu?”
Sư phụ vọt lên mỏm núi phơi nắng, lười biếng nói: “Làm gì?”
“Thủy Hành Ca muốn mượn, người cho hắn mượn đi, có thể cùng Ma giáo tạo mối quan hệ tốt.”
Sư phụ lườm ta một cái, không đáp lại. Cũng không cự tuyệt, có lẽ có thể thương lượng. Sư tỷ lưu luyến nhìn theo Thủy Hành Ca không rời, nghiêm mặt nói: “Sư phụ, vì đại danh của Ngũ độc giáo, người vẫn nên cho mượn thôi.”
Không đợi sư phụ trả lời, sư tỷ đã lôi kéo ta đi tới thạch bích nhai. Đi xa, thấy Thủy Hành Ca và sư phụ đang nói chuyện, lại không biết đang nói gì. Chợt thấy hắn ngẩng đầu nhìn về chỗ ta, khoảng cách quá xa, không nhìn ra đó là ánh mắt gì, hắn cũng nhìn một lúc khá lâu.
Giọng nói của ám muội của sư tỷ lập tức quanh quẩn bên tai: “Thu Thu, muội nói xem có phải Thủy Hành Ca yêu thầm ta hay không? Nếu không sao hắn lại nhìn về đây lâu như vậy?”
Ta thật bất đắc dĩ gật đầu, sư tỷ cùng ta không giống nhau, mặc dù đều có khuynh hướng tự luyến, nhưng rõ ràng sư tỷ so với ta có tư cách hơn nhiều, trình độ tự luyến cũng nặng hơn rất nhiều. Bởi vì bộ dáng của sư tỷ rất đẹp mắt, còn có danh hiệu Ngũ độc Nhất Chi Hoa, hơn nữa từ nhỏ đã được sư phụ, sư nương giữ lại bên cạnh có được chân truyền, công phu hạ độc cùng khinh công cũng là hạng nhất.
Nhưng nàng có một tật xấu, dễ dàng vừa thấy đã yêu. Hơn nữa không yêu cầu tuấn mĩ, đại thúc râu ria, thiếu niên chưa trưởng thành, đều có thể lâm vào vực sâu. Nhưng nếu như đối phương chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, lập tức sẽ bị vứt bỏ, sau đó vô tình rời đi.
Cho nên dưới chân núi thường xuyên có đại thúc, thanh niên, thiếu niên khóc lóc trên bậc đá, cầu xin sư tỷ hồi tâm chuyển ý, nhưng không có ngoại lệ không người nào có thể thành công khiến sư tỷ xuống núi gặp một lần.
Thế nhưng xà hạt mỹ nhân sư tỷ của ta lại cố tình có một cái tên vô cùng thuần khiết dễ nghe —— Hoa Vân Thường.
Sư tỷ ôm cánh tay của ta hai lúm đồng tiền như hoa, một thân lụa mỏng tung bay, trâm cài trên đầu phát ra tiếng đinh đương dễ nghe, đẹp không sao tả xiết: “Thu thu, bức họa của Diệu Thủ Quan Âm đã dán đầy đường cái, sư phụ là muốn muội tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.”
Tâm tư của Sư phụ ta tự nhiên hiểu, chỉ là loại phương pháp này trị ngọn không trị gốc, Long Diệu Âm trộm nhiều đồ như vậy, vật gia truyền, cung tên quý, danh họa, thậm chí vật bồi táng cũng không tha, người trên giang hồ sao có thể dễ dàng tha cho nàng. Thay vì ta để cho ta trốn tránh, chi bằng trực tiếp hủy dung thì tốt hơn.
Nghĩ đến hủy dung, ta thiếu chút nữa khóc ngất trên đầu vai sư tỷ: “Sư tỷ, ta bị hủy dung rồi.”
Sư tỷ khoan dung vuốt vuốt lưng của ta: “Hủy dung rất tốt, người khác sẽ không thể nghĩ muội là Long Diệu Âm rồi.”
“. . . . . .” Sư tỷ, tỷ xác định là đang an ủi ta sao? Ta ỉu xìu: “Ta sai huyết cáp đưa thư tới mọi người có nhận được không?”
Sư tỷ cười cười: “Nhận được, chỉ là trước khi thư của muội đến một ngày, Đường môn chủ đã báo tin trước.”
Ta kinh ngạc: “Đường Nghị Đường?”
Sư tỷ nói: “Ừm, muội quên, sư phụ cùng Đường Nghị Đường là bạn tốt ư. Lý Thương muốn tấn công chúng ta, lại tìm nhầm người. Hôm đó Đường môn chủ nhìn thấy thư muội đưa tới, lập tức nhận ra đó là chữ của Lý Thương. Thế nhưng khi đó có đệ tử của Thiên Cơ môn ở đấy, vì vậy mới giả vờ nhốt muội lại, âm thầm dùng bồ câu đưa tin tới nói rõ tất cả, cho nên muội ngàn vạn lần đừng hiểu lầm Đường môn chủ.”
Ta gật đầu, khó trách tại sao hôm đó Đường Nghị Đường đã đồng ý để ta đi, khi nhìn thấy hai huynh đệ Mộc Thanh, lại lập tức đổi lời muốn giam giữ ta. Nhưng ông ta không ngờ chính là, ta sẽ lén trốn ra từ địa lao, thiếu chút nữa thì chết ở trong cạm bẫy của bọn họ, nếu như không có Thủy Hành Ca, cái mạng nhỏ của ta cũng mất luôn rồi.
Đến thạch bích nhai, bốn bề đều là vách đá, trên đỉnh núi gió lớn, sức lực dưới chân chỉ cần hơi yếu, sẽ bị thổi xuống vách núi, nguy hiểm vô cùng. Ta ôm tảng đá không dám nhúc nhích, thấy sư tỷ sắp đi,ta cực kỳ không muốn: “Sư tỷ, nhớ rõ một ngày ba bữa phải đúng giờ, chớ quên. Còn nữa, mang cho ta một ít y phục thật dày, ta sợ lạnh. Còn nữa, tìm sư nương lấy Kim sang dược loại tốt nhất, ta không muốn mặt bị hủy dung.”
Sư tỷ cười híp mắt nhìn ta: “Còn gì nữa không?”
Ta nuốt nước bọt: “Thủy Hành Ca ở đó. . . . . . Tỷ giúp hắn nói mấy câu hữu ích. . . . . .”
Sư tỷ nhìn ta đánh giá một vòng: “Ơ, Thu Thu, muội có mối tình đầu rồi hả ?”
Ta sặc một cái: “Không phải! Hắn đã cứu ta.”
“Tại sao hắn lại cứu ngươi?”
“Hắn nói muốn trả nhân tình cho ta.”
“Muội đã cứu hắn?”
“Không có. . . . . .” Nói xong câu cuối cùng giọng nói của ta cũng nhỏ dần, Thủy Hành Ca thật là một người kỳ quái, không được, hôm nào đó ta phải hỏi cho rõ ràng lúc nào thì hắn thiếu ta một cái nhân tình, cuối cùng ta lại cợt nhả nói: “Sư tỷ, tỷ cho ta mượn ít tiền đi.”
Sư tỷ không thèm quay đầu lại rời khỏi thạch bích nhai.
Ta bực tức ôm tảng đá, sư tỷ, tình cảm của chúng ta tới đây thôi!
Thạch bích nhai gió thổi lớn, cho dù là giữa hè nóng bức, ban đêm vẫn rất lạnh. Ta trốn vào trong thạch động, cẩn thận quan sát bốn phía, không chừng bên trong đột nhiên chạy ra một con khỉ trắng, sau đó một chưởng đánh nát tường đá, tiếp theo khẩu quyết của võ công tuyệt thế liền xuất hiện rồi. Không đúng, ta lắc đầu một cái, bằng vào nhân phẩm của ta, coi như xuất hiện khỉ trắng, kết quả cũng nhất định là sẽ coi ta như bánh bao xá xíu mà ăn.
Đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm thấp, ta buông tảng đá, chạy ra bên ngoài: “Sư tỷ.”
Ngoài động sắc trời đã tối, gió núi như quỷ mỵ phiêu du, lạnh thấu xương. Ta run run, nhìn kỹ lại, một bộ áo xanh đập vào mắt, cũng không phải xiêm y màu xanh nước biển của sư tỷ. Trái tim ta rụt một cái, đang muốn trốn vào trong động, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, thử dò xét nói: “ Thủy Hành Ca?”
Mặc dù vừa qua mười lăm không lâu, nhưng bởi vì có mây đen che khuất, từng vòng ánh trăng trắng ngần lộ ra ngoài đám mây, âm u khác thường. Gió thổi mây bay, ánh trăng chiếu trên vách đá, vẻ mặt Thủy Hành Ca tái nhợt nhìn không rõ, tay áo tung bay như trích tiên, trường kiếm trên tay. . . . . . Đợi chút, sao trên tay hắn lại xách theo hộp đựng thức ăn, kiếm đâu?
Thủy Hành Ca không nói gì đi vào thạch động, tay trái mở hộp thức ăn, bên trong đặt ở ba bốn cái đĩa thức ăn, bên dưới là cơm, xuống chút vẫn là món ăn, mở tới tầng thấp nhất, lại là bình thuốc cùng băng gạc. Hắn ngẩng đầu nhìn: “Không đói bụng?”
Ta vội cầm chiếc đũa, ăn như hổ đói cảm động dâng trào.
“Đợi ăn cơm xong, ta sẽ giúp ngài bó lại vết thương.”
“Ừm.” Chẳng biết tại sao gò má lại nóng lên, nhất định là bị thức ăn nóng hổi hun. Ta chợt nhớ: “Sư phụ đồng ý cho ngài mượn kỳ Đỉa rồi hả?”
Con ngươi Thủy Hành Ca hơi sẫm: “Không có.”
Ta nuốt hết thức ăn trong miệng, khó nhọc nói: “Ngài định làm gì? Mạnh mẽ đoạt lấy?”
“Sư phụ cô nói, đây là bảo bối của hắn, không cho người ngoài mượn.”
“Không cho người ngoài mượn là có ý gì?”
“Trở thành người mình, là có thể dùng kỳ Đỉa rồi.” Thủy Hành Ca nhìn ta một cái, nói: “Hắn muốn ta ra nhập giáo.”
“Phốc.” Ta thất thanh cười lớn: “Muốn đường đường Giáo chủ của Ma giáo làm đệ tử của Ngũ độc giáo, coi như ngài chịu, bọn Tống Nghị cũng sẽ không chịu.”
“Còn có một biện pháp.”
Ta hăng hái dồi dào, thúc giục nói: “Nói mau, đừng úp mở như vậy.”
“Cưới nữ nhi của sư phụ cô.”
Ta ngẩn người, nữ nhi của sư phụ. . . . . . Không phải là nhị sư tỷ. . . . . . Bởi vì sư nương không sinh được, vì vậy mới nhận nhị sư tỷ làm nữ nhi, cho nên sư tỷ mới có được chân truyền, so với các sư đệ, sư muội đều lợi hại hơn rất nhiều. Ta ôm bát trong lòng chua xót nói: “A, vậy ngài phải biết quý trọng sư tỷ, chúc hai người đầu bạc răng long.”
Thủy Hành Ca cau mày nhìn ta, giành lấy cái bát nói: “Ai nói ta muốn cưới cô ta, lau sạch khóe miệng của cô đi, bôi thuốc.”
Ta kinh ngạc: “Ngài không muốn cưới? Sư tỷ là đại mỹ nhân, võ công không tệ, công phu hạ độc lại rất tốt, hơn nữa sau này sẽ có cả núi ngũ độc làm đồ cưới.”
“Ừ.”
Tại sao nhìn bộ dạng của hắn lạnh nhạt như vậy ta lại cảm thấy vui mừng. . . . . . Nhưng trong chốc lát ta lại mất mát, nếu sư tỷ hắn còn nhìn không vào mắt, ta đây lại càng đừng nghĩ sẽ có hy vọng, sẽ bể đầu chảy máu. Huống chi hai người chúng ta có thể sống chung lâu như vậy đã là rất mạc danh kỳ diệu rồi. Ta nghiêng đầu để cho hắn bôi thuốc, tầm mắt méo mó nhìn hắn, gò má tuấn lãng cực kì, tự nhiên sinh ra một tia tà khí, khiến người khác không thể rời mắt.
Thấy hắn đang nghiêm túc bôi thuốc bỗng liếc nhìn, ta vội hỏi: “Ngài từ đường nhỏ đi lên?”
“Có đường nhỏ?”
“Ngài đừng nói với ta là ngài trực tiếp từ vách đá bay lên, Thủy Hành Ca, khinh công của ngài cũng không tránh khỏi quá cường hãn đi.” Ta sùng bái một phen, lại nhìn chân hắn: “Thương thế của ngài nhanh như vậy khỏi rồi? Nội thương của ta còn chưa khỏi hoàn toàn.”
Hắn gật đầu trả lời: “Thêm một vết thương mới, vết thương cũ đã tốt hơn.”
Hắn khiến ta lạc vào trong sương mù, chẳng lẽ người trong ma giáo thể chất không giống người thường?
“Sư phụ không cho ngài mượn kỳ Đỉa, ngài lại không muốn cưới sư tỷ, không vào Ngũ độc giáo, vậy ngài mang thức ăn tới cho ta, là muốn nói lời từ biệt sao?”
“Chờ ngươi ăn no, mới có sức xuống núi.”
Đợi chút, ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Hả, bỏ trốn?”
“. . . . . .”