Vầng trăng cong cong, mơ hồ ẩn hiện sau tầng mây đen. Ta ghé lên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong viện vẫn còn có người. Ta lại từ từ đi tới cửa trước, nghe ngóng động tĩnh xung quanh một hồi. Nhẹ nhàng cầm lấy bọc quần áo, đưa tay mở khóa.
Năm đó sư huynh muội chúng ta ngồi thành hàng nghe sư phụ giảng bài, đi qua từng người ông đều nói: “Thiên phú dị bẩm, là kỳ tài học võ Ngũ độc giáo chúng ta sẽ từ ngươi mà phát huy rực rỡ, cố gắng học công phu hạ độc cho tốt đi”, đi tới trước mặt ta sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, sau một lúc lâu lại thấy sư phụ đọc rõ từng chữ “Ngươi nên học công phu chạy trối chết đi”, lập tức cả nhà cười ầm lên.
Mà công phu chạy trối chết không có gì ngoài hai loại, một loại là khinh công Đạp tuyết vô ngân, một loại là Vô thanh hạ độc. Khổ luyện sáu năm, đối với hai loại công phu này ta rất có tự tin. Huống chi ngay cả Thủy Hành Ca cũng từng trúng chiêu, những đệ tử này còn không phải dễ như trở bàn tay.
Lặng lẽ mở cửa, hai người canh cửa đã ngã xuống đất bất tỉnh, ta ngồi chồm hỗm chọc chọc bọn họ, đã ngủ như chết rồi. Ta lập tức khom người cất bước, vừa mới bước một bước, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng phát ra từ hành lang: “Cô nương đây là đang muốn đi nơi nào?”
Ta dừng lại, rất thản nhiên đứng lên, nhìn người đang mặc hắc y đứng ở cửa, cười cười: “Ta đang định đi vệ sinh.”
Tống Nghị lườm ta một cái: “Hử? Cô nương định nói với ta, trong bao hành lý đó đều là giấy vệ sinh sao?”
Ta nghiêm túc trả lời: “Là nguyệt sự của ta tới.”
Nhìn hắn giống như đang muốn nói, cô nương có phải cô nên rụt rè, giữ chút mặt mũi hay không đây, ta trấn định nói: “Tống hộ pháp, ta còn có việc gấp, Giáo chủ của các người nói hôm nay sẽ trở lại, ta có ở lại hay không thật ra cũng không sao cả.”
Mặt của Tống Nghị vốn đã đen, lúc này bình minh sắp mọc sắc trời trắng xám lại càng thêm nổi bật, càng thêm âm trầm: “Kính xin cô nương đừng làm khó chúng ta.”
Ta cắn răng, di chuyển lên phía trước, chờ khi ta tới được trước mặt hắn ta sẽ vẩy bột phấn vào mặt hắn. Vừa mời bước lên một bước, cánh tay bị người khác giữ chặt phía sau, ta kinh ngạc quay đầu lại, cùng lúc đó tia sáng đầu tiên của bình minh cũng chiếu tới, ánh sáng kia chiếu lên gương mặt có vẻ hơi tái nhợt của Thủy Hành Ca, bỗng nhiên ta thấy mình như đang say rượu, người trước mặt dường như đang tỏa sáng lấp lánh.
Bên kia Tống Nghị soạt quỳ xuống, mừng rỡ: “Giáo chủ, thuộc hạ thất trách, khiến Giáo chủ chịu khổ.”
“Bên ngoài không cần hành lễ, tránh cho võ lâm Trung Nguyên kiêng kỵ dòm ngó.”
Nhìn vẻ mặt kinh sợ của Tống Nghị, ta lấy cùi chỏ chọc chọc Thủy Hành Ca: “Chẳng lẽ không phải là ngài tùy hứng trốn đi chơi, sau đó khiến thuộc hạ của mình tìm khắp chân trời góc biển ư?”
Sắc mặt của Thủy Hành Ca lại càng xanh hơn, lông mày nhíu lại: “Cô lại xem quá nhiều truyện thần thoại rồi.”
Thấy sắc mặt hắn không đúng, ta hỏi vội: “Ngài làm sao vậy?”
Thủy Hành Ca không đáp, vung tay lên đóng cửa, nói với mọi người: “Các ngươi trở về phòng đi.”
Dứt lời, bèn kéo ta vào trong.
. . . . . . Giáo chủ đại nhân, ngài có thể đừng hành động mập mờ như vậy không, ngài đi từ phòng ta ra đã khiến mọi người hoài nghi, hôm nay vừa trở về đã vội vàng ta ngươi một chỗ, chuyện này thực sự rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm nha.
Thủy Hành Ca bị thương.
Không, là hắn lại bị thương.
Ta rất buồn bực giúp hắn băng bó vết thương trên tay, nói: “Miệng vết thương rất sắc gọn, vũ khí đả thương ngài xem ra được mài rất sắc bén. Cũng may thủ pháp của người ra đòn không quá chính xác, nếu không sâu đến gân tay, tay của ngài sẽ bị phế rồi.”
Thủy Hành Ca nhếch lên đôi môi đẹp quyến rũ, ta nhìn bộ dáng này của hẳn quả thực là muốn hừ lạnh một tiếng, lại càng thêm buồn bực. Thương thế kia cũng không phải do ta làm, tại sao vẻ mặt của hắn lại nói ngươi chính là hung thủ, ngươi chính là hung thủ, Giáo chủ ngài phải nói đạo lý một chút chứ.
Quấn xong băng gạc, mặt trời đã hoàn toàn mọc lên, giống như một quả cam, tất cả đều sáng rỡ tươi đẹp.
Ta đứng dậy duỗi lưng một cái, nói: “Ngài đã trở lại, vậy hãy bảo bọn họ thả ta ra, ta phải trở về núi ngũ độc.”
Thủy Hành Ca nhìn ta: “Mặt của cô bị thương sâu như vậy, nên quay lại chỗ của Vạn thần y thôi, nếu không rất dễ bị hủy dung.”
Ta chần chờ chốc lát, nhìn hắn: “Tại sao ngài không hỏi ta là cái gì đã biến mặt ta thành ra như vậy, vừa rồi lúc ta quay đầu lại, ngài không hề kinh ngạc, giống như đã sớm biết.”
Hắn dừng một chút, cười cười: “Là do nội tâm ta cường đại.”
“. . . . . .” Khen mình như vậy không thấy có vấn đề à. . . . . . Ta yên lặng ghét bỏ nhìn hắn, nói: “Không trở về một chuyến trong lòng ta rất lo lắng.”
Hắn thản nhiên nói: “Hôm qua ta đã đi nhìn một lần, mọi thứ vẫn tốt, thay vì lo lắng cho sư môn, không bằng đi tới Y cốc sớm một chút.”
“Mặc dù nơi này cách núi ngũ độc gần, nhưng muốn một ngày đến nơi thì căn bản là không thể” Ta liếc mắt trêu ghẹo hắn: “Vậy chẳng lẽ ngài có thể bay hay sao?”
Hắn dựa vào ghế, thảnh thơi nói: “Có lẽ ta thật sự có thể bay.”
Giáo chủ da mặt siêu cấp dày lại xuất hiện! Ta hừ nhẹ một tiếng, cầm bọc quần áo chuẩn bị đi. Hắn cũng không cản, đi theo phía sau, cùng ta một đường đi ra ngoài. Đi xuống lầu, đi lên phố, ta không nhịn được nói: “Thủy Hành Ca, ngài có thể nói với người của mình, có thể khiêm tốn một chút hay không. Còn nữa, sư phụ, sư nương của ta rất nhát gan, đến dưới chân núi hãy để bọn họ ở dưới chờ.”
Thủy Hành Ca gật đầu: “Được.”
Một chữ rơi xuống, tay khẽ nâng lên trên không trung, nhìn ra phía sau đã không còn cái đuôi dài kia.
&&&&&
Núi ngũ độc cao một nghìn bốn trăn mét, dễ thủ khó công, thế nhưng ngày trước Lão tổ của Ngũ độc giáo lười, lại tính đến vấn đề kinh tế, nên chỉ xây dựng môn phái ở nơi cao năm trăm mét, tuy nói vẫn là khó công, nhưng lại không dễ thủ.
Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc phía xa, cảm giác thân thiết ập đến. Ta vỗ vỗ cổ Tật Phong, cảm khái: “Về sau mấy nhiệm vụ đưa tin như thế này, chúng ta sẽ không đi.”
Tật Phong nhất thời vui sướng hí lên một tiếng, sơn môn lập tức có người nhảy ra: “Người nào dám tự tiện xông vào ta. . . . . . Tiểu sư muội! Mặt của ngươi sao lại. . . . . .”
“An sư huynh!” Ta tránh câu hỏi của hắn, nếu để cho hắn biết ta bị một con chim bồ câu cào bị thương, vài ngày nữa toàn bộ mọi người trên núi cũng sẽ biết. Giang hai tay muốn ôm một cái ôm cửu biệt trùng phùng với An sư huynh, ai ngờ hắn lại nhảy lên đằng trước đưa ra một xấp giấy, nịnh hót nói: “Tiểu sư muội, không ngờ muội chính là Diệu Thủ Quan Âm tiếng tăm lừng lẫy, khó trách người trong giang hồ không tìm được chân thân của muội, mau ký tên cho ta. Còn nữa, muội mấy năm nay trộm được nhiều đồ tốt như vậy, có phải nên chia cho ta một chút hay không.”
“. . . . . . Đó là tỷ muội của ta, không phải là ta.”
An sư huynh nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta, kiên định nói: “Không tin, phố lớn ngõ nhỏ dán đầy bức họa của muội, muội đừng hòng che giấu.”
Ta kiên nhẫn vì chính mình rửa tội: “Huynh suy nghĩ một chút, Thái Bình năm thứ tư, Diệu Thủ Quan Âm ban đêm tới Đông cung trộm thánh bảo, lúc ấy ta vẫn còn đang ở trên núi đúng không, nhị sư tỷ có thể làm chứng. Thái Bình năm thứ năm, Diệu Thủ Quan Âm trộm Long thủ trượng chỗ Quỷ bà bà, lúc ấy vừa đúng lúc ta bị lên thủy đậu, sư nương có thể chứng minh.”
An sư huynh lúc này mới nửa tin nửa ngờ, hình như đã hiểu rõ, hứ một tiếng nói thầm: “Ta biết ngay chậm hiểu như Thu sư muội không thể nào là Diệu Thủ Quan Âm“.
Sư huynh! Làm người có thể kiên định lập trường một chút không! Còn nữa, cái gì gọi là chậm hiểu, Long Diệu Âm có hình dáng giống y như ta chẳng lẽ so với ta có thể thông minh hơn sao!
An sư huynh cười ha ha, rốt cuộc bây giờ mới chú ý tới bên cạnh ta còn có một người sống sờ sờ: “Vị này là. . . . . .”
Ta đang suy nghĩ muốn bịa ra cho hắn một cái thân phận bớt dọa người, lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Thủy Hành Ca: “Tây Vực Ma Giáo, Giáo chủ Thủy Hành Ca.”
“Thì ra là Ma Giáo. . . . . . Hả, Giáo chủ?” An sư huynh trừng lớn mắt, thiếu chút nữa thì một chưởng vỗ vào vai ta “Không tệ lắm sư muội, đúng là có chân truyền của nhị sư tỷ. Nàng bảo muội dụ dỗ một thanh niên tốt lên núi, không thể nghĩ đến muội lại có thể dụ được Thủy Hành Ca, muội quá ngưu.”
“. . . . . . Bình tĩnh, ngài ấy lên núi cầu y.” Ta nhìn lại đường đi, hai bên cỏ cây không có khác thường, vẫn như cũ, An sư huynh cũng như thường ngày, xem ra Lý Thương quả thật không dám động thủ, “An sư huynh, ta lên núi trước, tìm sư phụ hồi báo lại nhiệm vụ lần này.”
An sư huynh ý vị sâu xa gật đầu: “Đi đi, đi đi.”
Một đường lên núi, thỉnh thoảng có vài đệ tử canh gác chạy đến. Từ khi ta vượt qua đợt tuyển chọn đệ tử của Ngũ độc giáo sáu năm trước, giáo ta đã không chiêu mộ thêm đệ tử, những người vào sau này, đều là đệ tử tập sự, chưa chính thức trở thành đệ tử của môn phái. Vì vậy vị trí tiểu sư muội của ta ước chừng làm đã sáu năm, muốn phơi bày một ít phong thái của sư tỷ cũng không thể.
Vừa vào viện, còn chưa bước chân vào cửa chính của chính đường, đã nghe thấy tiếng cười của sư phụ: “Giang hồ đồn đại nhiều không đếm xuể, nếu như tin tưởng hết, vậy chẳng phải sẽ mệt chết ư.”
Một người khác cũng hắng giọng cười: “Lâm chưởng môn bao dung, sư phụ là sợ Lâm chưởng môn nhẹ dạ tin lời của những người này, mới sai đệ tử thúc ngựa chạy tới, nói rõ tất cả.”
Ta dừng bước, vội vàng lôi kéo Thủy Hành Ca trốn sang bên cửa, wow, Mộc Thanh lại đang ở bên trong.
Lời đồn đại trên giang hồ? Nói rõ tất cả?
Da mặt của Lý Thương đúng là dày kiểu mẫu, lời trên giang hồ truyền là “Lời đồn” hắn liền lập tức không nhận, còn nghênh ngang chỉ trích “Là do người bịa đặt”, quả nhiên là lão hồ ly da mặt dày.
Ta lại cảm khái: “Không biết xấu hổ, đúng là thiên hạ vô địch.”
Đồng tử trước cửa nghiêng đầu nhìn ta: “Thu tỷ tỷ, có phải tỷ không hoàn thành nhiệm vụ hay không, sợ sư phụ đánh tỷ, cho nên không dám vào trong?”
Ta ra dấu tay ra hiệu hắn im lặng, xua hắn chớ nhìn bên này. Nghe thấy tiếng bước chân ra ngoài, ta vội rẽ sang khúc quanh, nhìn sang bên kia, quả nhiên là Mộc Thanh. Dưới ánh mặt trời rực rỡ thân hình hắn cao lớn, phong thần tuấn lãng, bội kiếm trên tay tinh xảo, chỗ chuôi kiếm còn khảm mấy viên bảo thạch lấp lánh, hết sức dễ nhìn.
Nhìn đến nhập thần, sau lưng chợt bị người đè một cái, nặng nha, thân thể ta khẽ cong, vung tay hướng người phía trước đánh tới. Thủy Hành Ca tay mắt lanh lẹ duỗi tay giữ chặt ta, lực đạo cũng thật mạnh, ta đau kêu lên một tiếng, chút nữa thì ngã ra ngoài.
Người trên lưng ý vị cọ đầu vào cổ ta: “Hảo sư muội của ta, muội trở lại rồi, muốn sư tỷ nhớ chết sao.”
Ta tức giận rũ con gấu Koala, còn không bỏ ra: “Nhị sư tỷ, tỷ dè dặt một chút!”
Không có phản ứng.
“Bên cạnh có mỹ nam!”
Nhị sư tỷ lập tức đứng thẳng tắp, tay thon nâng lên, che nửa bên miệng, đắm đuối nhìn Thủy Hành Ca, mắt cười thành một đường cong: “Vị công tử này thật tốt.”
“. . . . . .” Sư tỷ sự rụt rè của tỷ bị thiên cẩu gặm hết rồi ư.
Thủy Hành Ca nâng tay phải lên nhìn một chút, ống tay áo tụt xuống đến khuỷu tay, hắn không lên tiếng. Thấy hắn sắc mặt của hắn không tốt, ta theo bản năng nhìn cánh tay hắn, có lẽ là vừa rồi sức lực của ta quá lớn, lúc này ống tay áo đã thấy loang lổ vết máu, ta kinh hãi ôm cánh tay của hắn: “Vết thương rách ra, mau vào nhà bó thuốc.”
“Liễu. . . . . . Cô nương?”
Ta ngẩn người, nhìn sang bên kia, ánh mắt Mộc Thanh lóe lên, khó tin nhìn ta chằm chằm: “Làm sao cô lại ở đây. . . . . . Ngũ độc giáo? Thủy Hành Ca sao lại ở nơi này? Mặt của cô làm sao vậy?”