Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 9: Chương 9




Chưa tới giờ tý, Thủy Hành Ca đã đi mất.

Ta chán nản phất tay vẫy vẫy bóng lưng của hắn, sau đó cầm bàn cờ trở lại trong phòng của mình. Sắp xếp lại chăn màn, chui vào, không cần biết có chờ được hắn trở về hay không, cứ phải ngủ một giấc thật ngon đã.

Không biết có phải bởi vì biết chuyện Long Diệu Âm hay không, buổi tối ta đều nằm mơ thấy chuyện lúc nhỏ. Buổi sáng tỉnh lại, vô cùng mệt mỏi choáng váng, rõ ràng ngủ lâu như vậy, nhưng tinh thần không hề phấn chấn. Ta vén màn, còn chưa kịp ngáp xong, đã phải cứng rắn nuốt lại.

Trong phòng có người, là một đám người, hơn nữa còn là một đám nam nhân.

Ta thả lại màn, vỗ vỗ mặt, nhất định là đang nằm mơ. Đang lúc ta lắc đầu hăng say, một người trầm giọng: “Cô nương đây không phải là nằm mơ.”

“. . . . . . Các ngươi là ai?”

“Tả hộ pháp của Ma giáo, Tống Nghị.”

Ta nhìn người cầm đầu đang nói chuyện, khuôn mặt đầy râu ria, không khỏi bi thương, tiên sinh kể chuyện cổ tích rõ ràng nói, hai đại hộ pháp của Ma giáo đều là siêu cấp vô địch trẻ tuổi đẹp trai, mà Giáo chủ mới là một đại hán thô kệch. Ta còn ước mơ trong cuộc đời mình nhất định phải nhìn thấy hai đại hộ pháp kia một lần, kết quả tâm hồn thiếu nữ lại tan nát.

Ta vội che giấu vẻ bi thương, nói: “Các người tới đây để tìm Giáo chủ của các người sao?”

Tống Nghị gật đầu, nói: “Đúng vậy, trên đường đi chúng ta nghe được tin tức của Giáo chủ, chạy đến nơi này, lại không thấy tung tích của ngài ấy. Biết được cô nương có quan hệ tốt với Giáo chủ, lại tự tiện xông vào, vẫn mong cô nương thứ lỗi.”

Lời nói khách sáo này nói thật là khéo, mấy ngày nay ta đi cùng Thủy Hành Ca quả thật có chút thân cận, bọn họ không tùy tiện xách cổ ta dậy để hỏi cũng coi như là nhìn vào mặt mũi của Thủy Hành Ca, nhưng nếu như ta không thức thời mà nói bọn họ lá gan thật lớn lại dám xông vào hỏi mấy câu chết tiệt này, thì nhất định sẽ bị họ ném ra ngoài cửa. Ta cười cười, nói: “Giáo chủ của các ngươi tối hôm qua nói có chuyện muốn rời khỏi đây một ngày, cho nên ta cũng không biết ngài ấy đã đi nơi nào.”

Sắc mặt của Tống Nghị và mấy người bên cạnh hơi đổi, không nói gì thêm: “Cáo từ.”

Thấy hơn mười người bọn họ rời đi, ta ngược lại rất kinh ngạc, đều nói người trong ma giáo trời sinh tính đa nghi, sao lại dễ dàng như vậy đã tin lời của ta nói.

Vừa mới đi giày vào, lại nghe thấy một tiếng chim hót thanh thúy cùng với tiếng vỗ cánh bay vào phòng ta, ta còn chưa kịp xuống giường đi xem, thì mấy người vừa mới đi kia đã lại phá cửa mà vào, Tống Nghị nhìn kỹ huyết cáp đang đậu trên xà nhà, mày rậm nhíu lại, nói: “Quả nhiên là huyết cáp bồ câu của Giáo chủ.”

Ta nắm chặt y phục, nếu như đánh thắng được họn họ ta nhất định sẽ rất vui, nhưng nếu đánh không lại, ta không thể làm gì khác hơn là dùng độc.

Một người nói: “Huyết cáp bồ câu này chỉ nghe lệnh của Giáo chủ, chưa từng rời người, hôm nay xuất hiện ở đây, sợ rằng vị cô nương này. . . . . .”

Mọi người biến sắc: “Chẳng lẽ vị cô nương này. . . . . .”

Mặt ta căng thẳng, lập tức xua tay: “Ta và ngài ấy mới quen không lâu, khẳng định không phải là Giáo chủ phu. . . . . .”

“Nhất định chính là vị cô nương mà Giáo chủ đã tận lực tìm kiếm giúp ân công nhiều năm!”

. . . . . Ta lại suy nghĩ nhiều. . . . . . Kể từ sau khi xuống núi ta phát hiện mình càng ngày càng tự luyến, đây là một căn bệnh, phải trị. Ta bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, ta không phải là cô nương đó”.

Giọng nói của Tống Nghị nhàn nhạt: “Cô nương và Giáo chủ tất nhiên có quan hệ sâu xa, đã như vậy, chúng ta ở chỗ này chờ, Giáo chủ xong việc nhất định sẽ trở lại.”

Ta khó xử nói: “Ta còn phải nhanh trở về.”

Giọng của Tống Nghị lại càng nhạt: “Vậy làm phiền cô nương rồi.”

“. . . . . .” Thật là không nói đạo lý!

Bị giam lỏng ta đây không ngừng kêu khổ, thà rằng cách núi ngũ độc ngàn dạm, đằng này ta lại đang ở ngay dưới chân núi đấy. Giống như có một bát thịt đang ở trước mặt nhưng ngươi lại không thể ăn.

Rửa mặt, có người nhìn chằm chằm. Ăn sáng, có người nhìn. Ngồi chồm hỗm trong nhà vệ sinh, bên ngoài cũng có một vòng người vây quanh. Ta than thở, trước kia thời điểm bị chính phái vây đánh ta thường mơ ngày nào đó ta có thể uy phong hiệu lệnh một đống người đi theo, nhất định sẽ rất phong cách, hôm nay quả thật rất phong cách, nhưng cũng không khỏi quá. . . . . . Phong cách rồi. . . . . .

Ta buồn bực không dám bước ra khỏi cửa chính nửa bước, đi ra ngoài dạo một vòng quay đầu nhìn lại trăm phần trăm là cảnh tượng này sao còn là dạo phố đây.

“Thủy Hành Ca ơi Thùy Hành Ca, chừng nào thì ngài trở lại.” Ta gục xuống bàn chọc chọc đĩa bánh xốp trước mặt: “Khốn kiếp, làm gì có ai bỏ rơi thủ hạ tự mình chạy ra ngoài chơi như hắn.”

Bên trong phòng huyết cáp bồ câu từ trên xà nhà vỗ cánh, bay xuống bàn. Ta nghiêng đầu nhìn nó, mới phát hiện ánh mắt của nó lại là màu đỏ, móng vuốt sắc như câu bén vô cùng, nhìn qua thấy vô cùng tàn bạo. Ta đang sợ hãi than huyết cáp cùng bồ câu bình thường quả nhiên không giống nhau, không phải máu sẽ không ăn. Huyết cáp này thế nhưng. . . . . . Thế nhưng lại dịch sang bên cạnh bàn, sau đó đặt mông ngồi xuống! Cái đuôi trắng như tuyết phe phẩy, hai cái chân nhỏ duỗi thẳng, thân thể ngồi ổn trọng vững vàng!

Không phải nghiêng người, không phải nằm, mà là thân thể lui về phía sau ngồi xuống, móng vuốt duỗi ra đằng trước, cứ như vậy mà ngồi.

Ta yên lặng buồn bực, định dùng ngón tay thăm dò sờ nó, kết quả đôi mắt nhỏ kia đột nhiên quăng cho ta một đạo lệ quang, dường như muốn nói: “Cái con người ngu xuẩn này ngươi không nên đụng vào ta” sau đó rời ánh mắt sang hướng khác.

“Lại là một con chim đã thành tinh . . . . . .” Ta nói thầm một câu rồi thu tay về, ta lại nghĩ tới con Báo đã giao cho Mộc Thanh kia, cũng không biết thương thế của nó đã khỏi chưa, “Ngươi có đói bụng không? Ta sai tiểu nhị lấy máu gà cho ngươi uống nhé?”

Nếu huyết cáp này đã không đi cùng Thủy Hành Ca mà ở đây đợi ta, ta cũng không thể để cho nó chết đói. Vừa đứng dậy định đi tìm tiểu nhị, lại thấy một con bồ câu trắng như tuyết từ ngoài cửa sổ bay vào, ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt nhỏ có màu đỏ như máu, lại là một con huyết cáp bồ câu.

Ta nhìn trên bàn, rồi đi tới cửa sổ nhìn: “Thủy Hành Ca rốt cuộc là ngài có bao nhiêu con huyết cáp bồ câu. . . . . . Không biết hương vị thế nào. . . . . . Mang đi hầm khẳng định rất có dinh dưỡng.” Ta lau nước miếng, nhìn chăm chú huyết cáp bồ câu trên bàn. . . . . . Tại sao trong thoáng chốc ta lại cảm thấy nó đang trợn mắt nhìn ta đây.

Nhất định là do ta quá đói, ta an ủi mình, nhét miếng bánh ngọt vào miệng, đi xuống lầu dưới tìm tiểu nhị lấy một ít máu gà.

Trở lại trong phòng, chỉ còn lại một con huyết cáp bồ câu, ta không phân biệt được nó là con vẫn ở đây hay là con mới bay vào từ ngoài cửa sổ kia, gọi một tiếng, thấy nó bay tới, cúi người dùng mỏ từ từ uống máu. Ta muốn nhìn rõ bộ dáng của nó một chút, để xác nhận xem nó có phải là con đã giúp ta đi đưa tin kia không, nếu như là nó, vậy hãy để cho nó lại đưa thêm một bức tới núi ngũ độc đi.

Ai ngờ không biết có phải do ta tiếp cận quá gần nó hay không, chỉ thấy cánh chim của nó đột nhiên mở rộng, móng nhọn cắt tới, rồi vẫy cánh bay đi. Ta ngạc nhiên, trên mặt bỗng thấy nhói đau, giơ tay lên sờ thử, là máu. Ta lập tức chạy đến trước gương đồng, chỉ thấy người trong gương trên mặt bị máu nhuộm thành một mảnh, bên má phải có ba vết thương máu theo gò má chảy dọc xuống xương hàm.

. . . . . . Hủy, dung, rồi !

&&&&&

“Cô nương, huyết cáp trời sinh tính tình quái dị, là ác điểu trung thành nổi bật, cô đến gần nó như vậy, muốn không bị thương cũng khó.”

“Ân nhân cô nương bình tĩnh! Nếu để cho Giáo chủ biết cô muốn làm thịt huyết cáp mà ngài ấy nuôi, nhất định cô sẽ bị bắt đi hấp chín đấy!”

Ta giận không kiềm được, thật có xúc động muốn vẩy ít bột phấn lên mặt bốn người này: “Nhìn mặt của ta xem, hủy dung rồi! Như thế này về sau làm sao ta có thể lập gia đình, ta muốn làm thịt nó, nó quá kiêu ngạo rồi!”

Mọi người lau mồ hôi, Tống Nghị mặt không biến sắc, suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Tại hạ sẽ giúp cô nương tìm danh y, mặt khác còn có thể bồi thường cho cô nương một khoản sau không phải lo nghĩ tới chuyện tiền bạc.”

Ta lập tức bình tĩnh lại, gật đầu: “Được.”

Mặt của Tống Nghị rõ ràng căng lên, cuối cùng lại hồ nghi nhìn ta: “Đúng là vết thương do móng vuốt, nhưng tại sao. . . . . . Cô đang dịch dung hả?”

“Ừ, là Giáo chủ của các người làm cho.”

Ta tháo “Da mặt” xuống, lập tức có người đi tới xem xét vết thương cho ta, Tống Nghị kinh ngạc, nói: “Diệu Thủ Quan Âm.”

“Đó là tỷ tỷ hoặc muội muội thân sinh của ta.” Ta lấy gương soi khuôn mặt bị băng gạc quấn thành đầu heo của mình, nhìn huyết cáp trong lồng tre, đau lòng nói: “Làm phiền Tả hộ pháp giúp ta mang nó ra ngoài.”

Sau khi mấy người Tống Nghị rời khỏi đây, ta thở dài, giơ tay lên sờ sờ lớp băng gạc dầy cộp tự nhủ: “Không sao, dù sao bộ dạng của ta cũng không phải rất ưa nhìn, đổi gương mặt lấy một đống kim ngân tài bảo, cớ sao mà không làm, đúng không.”

Ta đang an ủi mình, bỗng thấy một cái bóng trắng như tuyết bay từ cửa sổ vào. Liếc mắt thấy là chim bồ câu, ta kinh hãi theo bản năng cầm chùy thủ trên bàn lên, vung tay phóng đi, chỉ thấy bóng trắng kia phù rơi xuống đất. Chùy thủ cắt trúng cánh phải của nó, máu ùa ra, nhiễm đỏ đôi cánh màu bạch ngọc.

Ta thở hổn hển, không dám đến gần. Suy nghĩ một chút lại có cảm giác không đúng, con huyết cáp mới làm tổn thương ta đã bị Tống Nghị mang đi, coi như hắn thả nó ra, cũng không thể nhanh như vậy đã bay lên đến đây.

“Huyết cáp bồ câu?” Ta do dự bước tới, chỉ sợ nó lại hung hãn bay lên cào nốt bên mặt còn lành lặn của ta, một tay cầm chắc chủy thủ tiến đến gần nó: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta bị đồng loại của ngươi cào bị thương ta tưởng ngươi là nó. Ngươi đừng trách ta nha. . . . . . Ta không cố ý, ta sẽ bảo Tống Nghị tới đây bó thuốc cho ngươi có được không?”

Huyết cáp lảo đảo đứng dậy, hai chân mảnh khảnh bước đi. Tính khí cũng thật cố chấp! Ta không để ý nhiều như vậy, ôm nó lên, đặt lên bàn, lau sạch vết thương. Thật may là nó cực kì ngoan, ta buông lỏng: “Cùng là huyết cáp, tại sao tính khí lại khác nhau nhiều như vậy chứ. Ngươi xem ngươi ngoan vậy, yên tâm đi, ta nhận ra ngươi, sẽ không bắt ngươi đi hầm .”

Huyết cáp chẳng thèm liếc nhìn ta một cái, nửa điểm âm thanh cũng không có.

Vết thương cũng không quá sâu, mới vừa rồi chủy thủ chỉ xượt qua chút thịt, còn đâu đã được cánh chim dày dặn ngăn cản. Hi vọng Thủy Hành Ca không làm thịt ta.

Xử lý tốt vết thương, ta định mang lông chim bị rụng cùng bông băng ra ngoài vứt, hai người ngoài cửa trông thấy ta, ân cần nói: “Cô nương muốn làm gì, chúng ta giúp cô làm là được.”

Vừa rồi khi ta đi tìm tiểu nhị lấy máu gà bọn họ cũng không ân cần như vậy, sau khi mặt ta bị thương ngược lại hết sức khách khí. Nói Ma giáo là tà giáo, nhưng so với môn phái bình thường còn biết nói đạo lý hơn.

Thấy bộ dạng cương quyết của họ, ta cũng không thể làm gì khác hơn là giao cho bọn họ. Hai người nhìn máu cùng bông băng trong chậu, còn có cả lông chim, bèn hỏi: “Cô nương vừa rồi. . . . . . Đã làm cái gì vậy?”

Ta nuốt nước bọt: “Vừa rồi không cẩn thận đả thương huyết cáp của Giáo chủ, ta giúp nó chữa thương.”

Người nọ cau mày: “Huyết cáp không phải được Tả hộ pháp trông giữ sao? Chính là sợ cô nương. . . . . . Khụ khụ, tìm nó tính sổ. Cho nên tạm thời sẽ không thả ra.”

“Không phải con kia, là con khác.”

Người kia cười nói: “Giáo chủ chỉ nuôi một con huyết cáp.”

Ta ngẩn người, quay đầu lại nhìn phía sau, huyết cáp mới vừa rồi còn ở trên bàn, bây giờ đã không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.