Edit:Thảo My
Tô Ngược Mộng đứng trước cửa sổ phòng trọ khách điếm, đột nhiên khẽ run người, trong lòng bỗng phát ra một luồng hàn khí, nàng lôi kéo y phục, hai tay ôm lấy ngực. Trong đầu không khỏi hiện lên nụ cười lưu manh của Lôi Ngạo Thiên.
Nhị Lôi Tử, chàng đang ở đâu? Mộng nhi của chàng đã quay trở về, thế nhưng bây giờ chàng đang ở nơi nào? Đông Lý Phong có gây khó dễ cho chàng hay không, chúng ta phải đi đâu để tìm chàng?
Nhị Lôi Tử, ta rất nhớ chàng! Cái người đại ngốc này, tại sao phải mạo hiểm đi một mình chứ?
Nhị Lôi Tử, chàng biết không? Giờ phút này, ta càng hận mình hơn, vì cái gì mà chàng luôn quan tâm đến ta? Vì sao ta không xuất cốc sớm một chút chứ? Ta bất chấp mọi thứ xảy ra, liền liều lĩnh xuất cốc đi tìm chàng.
Nhị Lôi Tử, thật xin lỗi! Ta đã để chàng chịu khổ. Nhưng mà xin chàng hãy tin tưởng ta...ta nhất định sẽ rất nhanh cứu chàng ra ngoài, nhất định, nhất định......
Chàng phải chờ ta!
Trên đường âm thanh gõ mõ cầm canh vang lên, Tô Nhược Mộng đứng ở đó không nhúc nhích, ánh mắt du lãng nhìn phương xa, ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn dầu thưa thớt, thở dài, khẽ mở đôi môi đỏ mộng.
Nhất thanh thanh, nhất canh canh. Song ngoại ba tiêu song lí đăng, thử thì vô hạn tình.
Mộng nan thành, hận nan bình. Bất đạo sầu nhân bất hỉ thính, không giai tích đáo minh.
*Dịch: Mỗi một tiếng lại thêm một canh. Chuối tây ngoài cửa, ngọn đèn bên trong, lúc này tình ý vô hạn.
Mộng khó thành, hận khó yên ổn. Không ngờ buồn người không vui nghe, bầu trời bậc tích đến sáng.
“Ai, lão Bát, phu nhân lại nhớ giáo chủ kìa.” Đột nhiên bên tai Tô Nhược Mộng truyền đến âm thanh quen thuộc của Nhị Hộ Pháp, nàng kinh ngạc xoay người lại, nhìn mấy người Nhị Hộ Pháp vành mắt ửng đỏ, nước mắt rơi xuống giống như trân châu.
Giống như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng, như là người đau lòng, thấy được người thân đến giúp đỡ.
Tô Nhược Mộng hít mũi một cái, rút ra khăn tay nhẹ lau nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười nói: “Các ngươi đã tới, thật tốt!”
Một câu ‘ thật tốt ’, dường như bắt chẹt trái tim của chúng hộ pháp, bọn họ nhìn khuôn mặt Tô Nhược Mộng vừa khóc vừa cười, nhớ tới nàng mới vừa đọc thơ, tất cả đều không khỏi vành mắt hồng hồng. Vì nàng tin tưởng mình, vì nàng lệ thuộc vào mình như người thân, vì nàng yêu Giáo chủ, vì nàng cùng với Giáo chủ là chân tình.
“Phu nhân, đừng lo lắng! Chúng ta nhất định sẽ cứu giáo chủ ra.” Bát Hộ Pháp tiến lên, mặt kiên định nhìn Tô Nhược Mộng nói.
Ở phía sau Nhị Hộ Pháp gật đầu: “Không sai! Phu nhân xin yên tâm, mấy người chúng ta không chỉ cứu Giáo chủ ra, còn có thể khuấy cho Thành Vương phủ long trời lỡ đất.”
“Không sai! Ma Giáo chúng ta cũng không phải là dễ khi dễ.” Tam Hộ Pháp lạnh lùng nhéo lông mày, giữa ánh mắt đen bắn ra hai luồng rét lạnh, hận không thể bắt Đông Lý Phong đến trước mặt của hắn, hận không thể trực tiếp đông lạnh Đông Lý Phong thành một tượng đá.
Tứ, Ngũ, Lục Hộ Pháp cũng nhao nhao mà gật đầu thật mạnh nói: “Không sai! Xin phu nhân yên tâm!”
Theo phía sau chúng hộ pháp Lạc Băng Vũ bước ra, từ từ đi tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, nhìn nàng và nói: “Phu nhân, không có chuyện gì, Giáo chủ cũng không phải là phàm phu tục tử, nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa, lấy uy vọng Ma Giáo chúng ta, Đông Lý Phong như thế nào nhất định cũng không dám thực sự gây khó dễ Giáo chủ.”
Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ trưởng thành không ít, nghe nàng dịu dàng cùng an ủi, nước mắt không nhịn được rơi xuống lần nữa.
Nàng tiến lên một bước, ôm chặt lấy Lạc Băng Vũ, giống như muốn từ trên người nàng lấy được một chút sức mạnh, cũng giống như muốn tiêu tan sợ hãi ở sâu trong nội tâm mình.
Hai người ôm nhau thật chặt hồi lâu, cho đến khi tâm tình của Tô Nhược Mộng ổn định lại, sau đó nàng mới buông Lạc Băng Vũ ra, nhìn nàng và các hộ pháp, điềm đạm nhợt nhạt cười rồi nói: “Cám ơn các ngươi! Nếu chúng ta không chơi đùa thì đến nghiên cứu một chút, nên như thế nào nghênh đón chàng ra ngoài?”
Không biết tại sao, vào lúc này, nàng không muốn dùng hai chữ “cứu viện“. Lôi Ngạo Thiên nhất định không thích bọn họ đi cứu chàng, nhưng mà chàng nhất định thật cao hứng nếu bọn họ cùng đi tiếp đón chàng.
Tô Nhược Mộng dắt Lạc Băng Vũ đi tới trước bàn ngồi xuống, nhìn chúng hộ pháp đưa tay chỉ băng ghế trống bên cạnh bàn nói: “Các ngươi cũng ngồi xuống.” Nói xong, nàng nhìn Nhị Hộ Pháp, nói: “Nhị Hộ Pháp, ngươi đi phòng bên cạnh xem Đại Hộ Pháp đã về chưa?”
Cốc cốc cốc... Lời của nàng mới vừa nói xong, phòng kế bên liền vang lên tiếng gõ cửa.
Nhị Hộ Pháp đi tới, kéo cửa ra, nhìn người đứng ngoài cửa, cười ha hả nói: “Lão Đại, lão Tây, các ngươi tới rồi.” Hắn nghiêng người né ra, nhường cho Đại Hộ Pháp cùng một hoa y nam tử đi vào.
Chúng hộ pháp đều đồng loạt nhìn về hai người đi tới ở phía cửa phòng, nét mặt biểu lộ nụ cười, quen thuộc chào hỏi: “Lão Tây, đã lâu không gặp.”
“Các vị huynh đệ, đã lâu không gặp!” Tây Đường chủ đi tới trước mặt bọn họ, theo bọn họ ôn hòa chào hỏi. Về sau, ánh mắt lướt qua bọn họ, nhìn về phía Tô Nhược Mộng đang quan sát hắn, tiến lên vài bước, chắp tay, giọng nói cung kính: “Lão Tây gặp qua phu nhân.”
“Tây Đường chủ, tốt! Mời ngồi.” Tô Nhược Mộng trang nhã tự nhiên gật đầu, đưa tay làm một thế mời, mời hắn ngồi xuống tán gẫu. Nói xong, nàng hướng về phía chúng hộ pháp còn đứng rồi nói: “Các ngươi cũng đều ngồi xuống đi.”
Đây chính là Tây Đường chủ, bộ dáng so tưởng tượng của nàng thật ra cũng không khác biệt lắm, một dáng vẻ thông minh, bất quá, trên người hắn còn có một loại khí chất Nho gia giống Bát hộ pháp. Toàn thân cao thấp không có một chút hơi tiền, ngược lại là một thư sinh văn nhược giống như công tử văn nhã.
“Dạ, phu nhân.” Chúng hộ pháp cùng nhau lên tiếng.
Lạc Băng Vũ bên cạnh Tô Nhược Mộng đứng lên, chắp tay với Tây Đường chủ, mỉm cười nói: “Tiểu Cửu gặp qua Tây Đường chủ.”
Tây Đường chủ nhìn Lạc Băng Vũ khẽ vuốt cằm, khoát tay, nói: “Cửu muội không cần đa lễ.”
“Tất cả mọi người chớ khách sáo chào hỏi, đều là huynh đệ một nhà. Trước mắt chúng ta cứ nghe tình hình một chút, mọi người bàn bạc đi nghênh đón giáo chủ như thế nào?” Từ trước đến nay Nhị hộ pháp có thói quen tùy tiện, bây giờ nghe mọi người nhắc đến chuyện tiếp đón, cảm giác không được tự nhiên, nhịn không được lên tiếng yêu cầu mọi người đi vào chủ đề.
Mọi người nhao nhao gật đầu, đồng ý.
Đại Hộ Pháp nhìn về phía Tô Nhược Mộng, im lặng xin chỉ thị của nàng, thấy nàng gật đầu, liền rút ánh mắt về, nhìn mọi người, nói: “Ta cùng người của Tây Đường chủ đã lục soát phủ Thành vương cùng phủ Thừa Tướng, nhưng vẫn không có tung tích giáo chủ. Chắc hẳn Thành vương lường trước nếu không thấy giáo chủ, chúng ta nhất định sẽ đi Thành Vương phủ tìm người, cho nên, đã sớm bố trí nơi ẩn nấp.”
Dứt lời, Đại Hộ Pháp khẽ thở dài, hắn rất giận, chưa bao giờ nổi giận như vậy. Một ngày một đêm, bọn họ laại có thể hoàn toàn không tìm được một manh mối nào.
Thật không biết Đông Lý Phong sẽ hành hạ Giáo chủ bằng phương pháp gì? Nếu như không phải là lo lắng đến việc bắt Đông Lý Phong cũng không cứu Giáo chủ ra được, hắn đã sớm bắt Đông Lý Phong lại. Đông Lý Phong tốt nhất là đối xử với Giáo chủ tử tế, nếu không, những người bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tây Đường chủ nhìn về phía Tô Nhược Mộng, cung kính hỏi: “Phu nhân, lão Tây nghe Đại hộ pháp nói, ngươi nghĩ dùng Cẩn quý phi đến áp chế Thành Vương?”
“Không sai!” Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, lông mày khẽ chau lại, nhìn hắn rồi nói tiếp: “Chỉ là, ta một mực do dự cách này rốt cuộc có thể dùng được hay không? Từ trước đến giờ Giáo chủ các ngươi không muốn quan hệ với triều đình càng náo càng bế tắc, nếu như chúng ta ngang nhiên bắt Cẩn quý phi ra khỏi hoàng cung, chỉ sợ sẽ phát sinh xung đột với Lý Niệm. Không biết, các ngươi có biện pháp tốt hơn không?”
Mặt Nhị Hộ Pháp vô vị nói: “Lúc này, chúng ta làm sao còn quản được nhiều như vậy, sớm một chút nghênh đón Giáo chủ ra ngoài mới là chính sự.”