Edit: Thảo My
“Không được! Phu nhân nói không sai, nếu quả thật làm như vậy, chỉ sợ sẽ đẩy Tử Long Lĩnh lên đao nhọn miệng sóng lần nữa. Đây không phải là điều Giáo chủ muốn thấy.” Bát Hộ Pháp lắc đầu một cái, phủ nhận lời nói của Nhị Hộ Pháp.
“Vậy chúng ta phải đi bắt Đông Lý Phong dùng hắn đổi lấy Gíao chủ.” Tam Hộ Pháp lửa giận ngập trời vỗ xuống bàn, giận dữ nói.
Dù sao, hắn đã sớm muốn hung hăng đánh Đông Lý Phong rồi, nếu như hắn ta rơi vào trong tay hắn lần nữa, hắn nhất định sẽ đánh hắn ta nhừ tử.
Đại Hộ Pháp trừng mắt liếc Tam Hộ Pháp đang kích động: “Không được! Nếu như làm vậy thành công, ta sớm làm như thế rồi, còn tìm các ngươi tới nơi này sao?”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục Hộ Pháp đồng thanh hỏi.
Tây Đường chủ trầm ngâm một lát, trên mặt biểu hiện nghiêm túc nhìn về phía Tô Nhược Mộng rồi nói: “Phu nhân, vào cung bắt cóc Cẩn quý phi, đây là phương pháp hữu hiệu nhất. Nhưng mà, có một số việc, trước đó chúng ta phải suy nghĩ kỹ càng, chuyện này không thể để cho triều đình biết là do Ma Giáo chúng ta gây nên.”
“Điều này sao có thể? Đông Lý Phong và Cẩn quý phi nhất định sẽ nói, người khác không biết, bọn họ là người trong cuộc như thế nào lại không biết?” Nhị Hộ Pháp bằng trực giác nói ra ý nghĩ của mình, rõ ràng có người trong cuộc ở đây, lại muốn làm cho triều đình không biết.
Chúng hộ pháp cũng có cùng suy nghĩ giống Nhị Hộ Pháp, bọn họ không có lên tiếng, mà là cùng nhau nhìn về phía Tô Nhược Mộng, chờ đợi nàng ra quyết định.
Tô Nhược Mộng nhất nhất đảo qua bọn họ, trầm tư một hồi lâu, khẽ mở môi đỏ mộng: “Ta nghe nói, Cẩn quý phi thường xuất cung đến dâng hương ở Tĩnh An Tự, sáng mai là mùng một, nếu như nàng ra ngoài dâng hương, chúng ta bắt nàng ở ngay dọc đường. Về phần, làm thế nào để nàng cùng Đông Lý Phong không nói ra là do người Ma giáo gây nên, cái này ta đã có biện pháp.”
“Phu nhân có biện pháp?” Mọi người đồng thanh hỏi, kinh ngạc nhìn nàng.
Mặc dù Cẩn quý phi thích dâng hương, nhưng mà nàng cũng không phải mỗi ngày mồng một, mười lăm sẽ xuất cung tới dâng hương. Nếu ngày mai nàng không tới, vậy chẳng phải bọn họ uổng phí thời gian một ngày sao?
“Ừ.” Tô Nhược Mộng khẽ ‘ ừ ’ một tiếng, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tứ Hộ Pháp, nói: “Tứ Hộ Pháp, ngươi có thể giúp ta đưa lá thư cho Cẩn quý phi hay không?”
Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ có thể dùng tin tức của mẫu thân dẫn dụ Cẩn quý phi xuất cung, hi vọng nàng còn niệm tình nghĩa trước đây, xuất cung tới gặp mặt. Đến lúc đó, nàng tự có biện pháp, không để cho nàng khai ra Ma Giáo, chỉ cần nàng ổn trụ, tin tưởng Đông Lý Phong cũng sẽ không làm trái lại lời nói Cẩn quý phi.
Tứ Hộ Pháp nghi hoặc nhìn nàng, nhưng vẫn gật đầu, lên tiếng: “Thuộc hạ mặc ý phu nhân sai phái.”
Đầu óc mọi người mờ mịt nhìn về phía Tô Nhược Mộng, không biết trong hồ lô nàng bán là thuốc gì? Nàng căn bản cũng không biết viết thư đưa cho Cẩn quý phi có thật sự hữu dụng không? Người ta sẽ nghe lời mình từ trong hoàng cung đi ra sao?
Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ bộ dáng tất cả đều rất nghi hoặc, cong môi cười yếu ớt, trấn an nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không làm trễ nãi thời gian.” Nói xong, nàng đứng lên, đi về phía trước bàn đọc sách trong phòng, nhanh chóng viết một phong thư giao cho Tứ Hộ Pháp.
“Tứ Hộ Pháp, chuyện này liền giao cho ngươi, trên đường ngươi cẩn thận một chút.”
“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.”
Tô Nhược Mộng nhìn Tứ Hộ Pháp trực tiếp từ trên cửa sổ khinh thân nhảy ra bên ngoài, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không khỏi lắc đầu khẽ cười. Thật là, có cửa không đi, cứ như vậy thích leo cửa sổ, bọn họ đi xuất quỷ nhập thần.
Nghĩ tới xuất quỷ nhập thần, Tô Nhược Mộng lại nghĩ tới lần đó cùng Lôi Ngạo Thiên vui vẻ đấu võ mồm, nghĩ tới đây, trong lòng xẹt qua một hồi mất mác cùng chua sót.
Tô Nhược Mộng phục hồi lại tinh thần, nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: “Tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai, chúng ta còn có nhiều chuyện cần làm. Sáng sớm ngày mai đều đến đây ăn cơm đi, chúng ta vừa ăn vừa thương lượng hành trình ngày mai.”
“Dạ, phu nhân.” Chúng hộ pháp kể cả Tây Đường chủ cùng nhau đứng lên, chắp tay hành lễ, rời khỏi phòng của Tô Nhược Mộng.
Phong cảnh ngoại ô kinh thành rất tốt, Tô Nhược Mộng mang theo chúng hộ pháp đi tới dưới chân núi Tĩnh An Tự, từ dưới chân núi nhìn lên trên, mơ hồ có thể thấy được miếu tháp ở giữa Lục Lâm lộ ra. Người chỉ đến dưới chân núi, nghĩ tới Tự Miếu trên núi, tượng thần trang nghiêm, bất an trong lòng không khỏi tiêu tan, trong lòng là một mảnh yên bình.
Tô Nhược Mộng xoay người nhìn chúng hộ pháp, nói: “Chúng ta chia nhau đi, ta cùng Băng Vũ hai người từ trên đường lớn đi lên, các ngươi từ nơi khác đi lên. Tránh đưa tới sự chú ý của người khác, chúng ta theo kế hoạch tiến hành, ta phụ trách gặp mặt Cẩn quý phi.”
“Dạ, phu nhân cẩn thận một chút.”
Đại Hộ Pháp nhìn về phía Lạc Băng Vũ, lần nữa giao phó: “Cửu muội, an toàn của phu nhân liền giao cho ngươi. Nếu như, gặp phải chuyện gì khó giải quyết, ngươi nhất định trước tiên phải thả ra tín hiệu.”
“Ta biết rồi, đại ca. Mọi người cũng cẩn thận một chút, Cẩn quý phi xuất cung bên cạnh nhất định có rất nhiều thị vệ bảo hộ.” Lạc Băng Vũ gật đầu, xoay người đi theo bên cạnh Tô Nhược Mộng, hai người sóng vai bước lên bậc thang đi tới Tĩnh An Tự trên núi.
Tô Nhược Mộng cùng Lạc Băng Vũ hai người ăn mặc thành một đôi chủ tớ, một người là tiểu thư nhà giàu, một người là nha hoàn hầu cận. Vì tránh sẽ có người của Đông Lý Phong cùng đi với Cẩn quý phi, Tô Nhược Mộng còn cố ý mang một cái mạng che mặt, che giấu mặt mình.
Hai người chậm rãi đem toàn bộ Tự Miếu du ngoạn một lần, tính toán thời gian, đang chuẩn bị đi trở về đại điện thì liền nhìn thấy Bát Hộ Pháp giả trang thành thư sinh âm thầm ra dấu với họ.
Tô Nhược Mộng hướng hắn gật đầu nhẹ, nghiêng đầu cùng Lạc Băng Vũ liếc nhau một cái, trong lòng ngầm hiểu, cùng nhau đi tới đại điện.
Bên ngoài đại điện thị vệ mặc thường phục đứng nhiều hàng, ở giữa đại điện một hoa y nữ tử quỳ xuống trước tượng phật, nàng đang nhắm hai mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, ở chính giữa vẻ mặt trang nghiêm thiếu đi một loại ánh sáng nhu hòa bình yên.
Tô Nhược Mộng dắt Lạc Băng Vũ mới vừa đi tới cửa đại điện, liền bị thị vệ giữ cửa ngăn cản lại.
“Hai vị cô nương, thỉnh trở lại sau.”
Tô Nhược Mộng nhíu mày, nhìn hắn nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Thị vệ kia liếc mắt nhìn nữ tử trong đại điện rồi nói: “Chủ tử nhà ta đang bái phật, cô nương xin chờ một chút.”
“Bái phật coi trọng nhất là tâm ý, ta nghĩ thần phật cũng sẽ không thích có người dùng phương thức như thế tới tham bái người chứ? Độc chiếm, không để cho người khác vào đại điện, như vậy thành tâm thật đúng là làm cho người ta hoài nghi.” Tô Nhược Mộng khẽ liếc mắt nữ tử trong đại điện một cái, cười nhàn nhạt mà nói, nói xong, quay đầu đi liếc mắt nhìn Lạc Băng Vũ, nói: “Băng Vũ, chúng ta đi thôi, tránh gây cản trở người ta thành tâm tham bái.”