Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 70: Chương 70: Chân tướng Tử Long Lĩnh(7)




Edit: Thảo My

“Sẽ có sao?” Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên nét mặt sửng sốt, tâm không khỏi rơi xuống tới đáy cốc, khẩn trương nhìn hắn, hỏi tới.

“Sẽ có, nhất định sẽ có! Chúng ta nhất định có thể có một con gái lớn lên giống nàng, một đứa con trai dáng dấp giống ta.” Lôi Ngạo Thiên nắm chặt tay nàng, định nói toàn bộ nguyên do cho nàng biết: “Lúc nàng ở Yêu Nguyệt Môn thì bị Ninh Ngạo Tuyết cho uống tuyệt tử hoàn, tuyệt tử hoàn này sẽ không ảnh hưởng thân thể của con người, nhưng là sẽ làm cho người uống không thể thụ thai.”

Tô Nhược Mộng mở to hai mắt nhìn hắn, lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của hắn.

“Tuyệt tử hoàn mặc dù không có thuốc nào chữa được, nhưng mà, lão Thất nói rồi, ở Phượng tộc có một loại cỏ tái sinh, nó có thể giải được tất cả kỳ độc trong thiên hạ, hơn nữa còn có thể làm cho người ta không bị trúng độc. Cho nên, chúng ta nhất định sẽ có con, nhất định sẽ có.”

Nghe vậy, cặp mắt Tô Nhược Mộng chợt sáng lên, trên trán mới vừa gợn sóng, u buồn trở thành hư không.

Hóa ra, sâu xa bên trong ông trời vẫn rất chiếu cố nàng, xem ra Phượng tộc thật là một nơi thần bí.

Lôi Ngạo Thiên dắt nàng vừa đi về trước vừa nói: “Nương tử, nàng có thể có hỏi nhạc mẫu đại nhân về chuyện khống chế【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】như thế nào không? Các nàng muốn tiến vào Phượng tộc như thế nào?”

“Nương ta cũng sẽ không nói, thời điểm nàng để cho ta đánh 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】cho chàng nghe, để cho chàng nghe một chút có thể tìm được điểm quan trọng hay không? Về phần chuyện trở về Phượng tộc, sợ rằng thời điểm gần đây sẽ không được, bởi vì, nương ta kể rằng nhất định sau khi ta tròn mười tám tuổi mới có thể đi vào Phượng tộc. Chỉ còn khoảng tám tháng, chỉ là, không biết chàng có thể đi vào hay không?”

Tô Nhược Mộng không nhịn được tốt bụng muốn đùa giỡn hắn một chút, nghĩ đến việc ăn cỏ tái sinh là có thể không sao, tâm tình của nàng liền tốt lên gấp bội.

Lôi Ngạo Thiên nghe mình không biết có thể tiến vào Phượng tộc hay không, nhất thời nóng nảy, khẩn trương nhìn nàng, vội vàng hỏi: “Tại sao ta không thể đi vào?”

“Bởi vì, nương ta kể rồi, nam tử bên ngoài muốn đi vào, phải trải qua một khảo nghiệm.”

“Cái gì khảo nghiệm?”

“ Một khảo nghiệm chứng minh là chàng thật lòng yêu thiếu nữ Phượng tộc.”

Lôi Ngạo Thiên nghe vậy, lo lắng trên mặt trở thành hư không, nhẹ nhàng cười nói: “Vậy ta yên tâm, ta có thể bảo đảm ta nhất định có thể thông qua cái khảo nghiệm này.”

“Hắc hắc, ta tin tưởng chàng!” Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược mộng không kiềm lòng được môi mỉm cười yếu ớt.

Nếu như chàng ở bên cạnh ta, cả đời ta đều là trời trong.

Bọn họ không có về thẳng tổng đàn, Lôi Ngạo Thiên bị Tô Nhược Mộng một đường lôi kéo thẳng vào trong rừng cây cùng nàng xem cỏ linh chi tâm hệ. Đi vào núi sâu trong rừng cây, Tô Nhược Mộng nhìn nấm hương, mộc nhĩ đen, linh chi, nấm đầu khỉ dưới tàng cây, một lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Oh my god, cái chỗ này thật đúng là một bảo tàng nha, hơi xử lý một chút, hái hợp lý, còn có giá trị mê người hơn so với bảo tàng.

“Nhị Lôi Tử, chúng ta phát tài rồi.”

Lôi Ngạo Thiên cưng chìu nhìn nàng, nói: “Ừ, ta chờ nương tử dẫn dắt Ma Giáo chúng ta phát tài.” Hắn thích nhìn thấy ánh sáng trên mặt nàng bởi vì hưng phấn mà phát ra, vì vậy, hắn không có nói cho nàng biết, bọn họ đã sớm phát tài.

Tô Nhược Mộng đột nhiên đứng lên, rất nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Ta mặc dù sẽ lấy những thứ này, nhưng mà, ta cũng không có bán hết. Đồ vật này mới mẻ, chỉ sợ nhất thời khó có thể làm cho mọi người tiếp nhận.”

Nàng trầm ngâm một lát, cau mày lầu bầu nói: “Nếu chúng ta có của hàng của mình thì thật là tốt.”

“Nương tử, vi phu phụ trách dẫn người dọn dẹp những thứ này, những chuyện khác ta gánh vác thay nương tử.” Lôi Ngạo Thiên không đành lòng nhìn thấy nàng phiền não, vội vàng tự động xin đi giết giặc, ôm lấy việc làm nàng nhức đầu.

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn, hỏi “Chàng có biện pháp?”

Nàng thật sự không quá tin tưởng, chuyện tình buôn bán hắn cũng có biện pháp? Bởi vì buôn bán thứ này cũng không phải có võ công cao cường liền có thể làm được, buôn bán như một môn có học vấn rất sâu, mà nàng cũng không tính là hiểu.

Lôi Ngạo Thiên thấy dáng vẻ nàng không tin tưởng, không nhịn được nhéo nhẹ mũi của nàng một cái, đưa tay chỉ chính mình, cười nói: “Nương tử, tướng công nhà nàng chính là Giáo chủ Ma Giáo, không phải chỉ là bán ít thứ này sao? Ta nhất định có thể làm được, bảo đảm có thể bán được giá cao.”

“Phốc... Cái này cũng không phải là nắm đấm của ai cứng rắn là có thể làm được, sẽ không phải là muốn để cho mấy giáo đồ kia của chàng mang tới cửa hiệu ép buộc người ta thu mua giá cao chứ?” Tô Nhược Mộng thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không nhịn được đùa giỡn chế nhạo.

Cặp mắt Lôi Ngạo Thiên mở to, mặt không thể tin nhìn nàng, kinh ngạc nói: “Nương tử làm sao biết tính toán của vi phu? Thật là thật lợi hại nha.”

“Chàng thật sự tính toán làm như vậy?” Khóe miệng Tô Nhược Mộng cười cứng lại, giật mình nhìn hắn, hỏi.

Không thể nào? Hắn thật đúng là ôm ý nghĩ như vậy?

Lôi Ngạo Thiên cười một cái, hai tay mở ra, nhún nhún vai, hơi bất đắc dĩ nói: “Lực uy hiếp của Ma Giáo tốt như vậy nếu như không dùng, nàng không phải cảm thấy rất đáng tiếc sao?”

“Phốc...” Tô Nhược Mộng nhìn nét mặt‘ không cần nhiều lãng phí ’ kia, không nhịn được hì hì nở nụ cười, lắc đầu, nói: “Ta không tán thành chàng làm như vậy, thứ tốt đương nhiên là muốn mở rộng, muốn mọi người tiếp nhận nó, biết chỗ tốt của nó. Mà không phải giống như chàng nói như vậy, cưỡng ép bán cho người ta. Mà ta cũng tin tưởng, nếu như những vật này là do giáo đồ Ma Giáo cưỡng ép người khác mua, sau đó người ta nhất định sẽ vứt bỏ nó như củ khoai nóng phỏng tay.”

Hắn thật đúng là có thể nghĩ, người ta mua là mua, nhưng nhất định sẽ không ăn, một lần mua bán duy nhất, nàng cũng không nguyện ý duy trì.

Chuyện này nàng phải ẩn danh mở rộng, không thể để cho người khác biết những thứ này xuất ra từ Ma Giáo.

“Không có việc gì! Nàng yên tâm để cho ta đi làm, bảo đảm sẽ làm cho nàng hài lòng.” Lôi Ngạo Thiên nói xong, dắt tay của nàng đi tới tổng đàn:“Chúng ta trước về tổng đàn, ta có đồ muốn cho nàng xem.” Chuyện tình Ma Giáo hắn muốn từng việc từng việc nói cho nàng biết toàn bộ, bởi vì, giữa bọn họ sẽ không có bí mật nào.

Tô Nhược Mộng lại kéo tay hắn lại, quay đầu lại nhìn đám linh chi: “Chờ một chút, trước ta hái một chút linh chi mang về, ta tính giúp nương điều dưỡng thân thể một chút.”

“Được, chúng ta cùng nhau hái.”

Hai người chọn hái được mười cây linh chi hơi lớn, một đường vừa đi vừa nói trở về tổng đàn.

Đi vào phòng xử lý công vụ của Lôi Ngạo Thiên, miệng Tô Nhược Mộng không khỏi khẽ mở ra, kinh ngạc nhìn mấy giá sách dựng thẳng bằng gỗ thô treo trên tường, phía trên bày đầy những bộ sách, một góc dùng để chưng bày đồ chơi, xem ra cũng không xinh đẹp, ngược lại mang lại cảm giác thoải mái.

Treo trên tường bên cạnh giá sách có một bức họa vẽ tuấn nam mỹ nữ, trong tranh vẽ hai người nhìn nhau, đáy mắt nồng tình mật ý vẽ giống như đúc, đặc biệt giống thật, ngay cả ý cười trên khóe môi nàng kia cũng rất rõ ràng.

Bọn họ nhất định là rất yêu nhau. Ánh mắt của hai người họ có thể hòa tan trời đông giá rét.

Ánh mắt Tô Nhược Mộng chăm chú nhìn chằm chằm bức họa kia, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, chỉ cảm thấy thần thái cùng ngũ quan cô gái trong tranh rất quen thuộc.

“Nương tử, nàng tới xem cái này một chút đi.” Lôi Ngạo Thiên đưa tay chỉ sổ sách thật dày chồng chất trên bàn.

Ánh mắt chạm đến mặt của Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng lập tức hiểu cảm giác quen thuộc của mình với cô gái trong tranh đến từ nơi nào? Dung mạo người trước mắt cùng cô gái trong tranh rất giống nhau, nếu như nàng đoán không sai, cô gái trong tranh chắc là Đoan Mộc Tử Di rồi.

Trong lòng Tô Nhược Mộng mang theo nghi ngờ nâng bước đi qua, nhìn hai chữ phía trên sổ sách thì đầu tiên là ngẩn ra, sau nữa là cả kinh, ngay sau đó cầm một quyển sách trên cùng lên, mở ra nhìn sơ lược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.