Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 71: Chương 71: Đại Giáo Chủ múa thoát y?(1)




Edit: Thảo My

Càng xem tâm càng sợ, nàng ngước mắt cười yếu ớt nhìn Lôi Ngạo Thiên thở dài, hỏi:“Ma Giáo còn có sản nghiệp bên ngoài? Bình thường là do người nào xử lý? Người của triều đình không biết sao?” Mới vừa chỉ là mở mấy tờ nhìn sơ qua một chút, nàng thì đã bị mấy con số trong sổ sách làm cho giật mình.

Thì ra người đàn ông này vẫn là trêu chọc nàng, nơi nào Ma Giáo cần nàng đến của bọn hắn phát tài? Tùy tiện lấy một con số nơi này cũng lớn đến dọa người.

Ma Giáo quả thật là bọc tầng tầng khăn bông, một tầng được bóc ra sẽ thấy một Ma Giáo khác.

Không trách được, hắn lại nói, có thể làm nàng hài lòng.

Có nhiều sản nghiệp như vậy, có nhiều cửa hàng như vậy, hắn còn cần ép buộc người ta đến mua sao?

“Cho nên Ma Giáo thường xuyên đi nhốn nháo những người giàu có kia, đùa giỡn danh môn chính phái một chút, ở trên giang hồ lộ ra một mặt cường thế hung tàn. Thật ra là, cường thế chỉ là vì bảo vệ dân chúng Tử Long Lĩnh, bảo vệ bí mật Ma Giáo.”

Lôi Ngạo Thiên dắt nàng đi tới trước bàn đọc sách, trước ngồi xuống ghế, nhìn nàng, rồi nói tiếp: “Giang hồ là nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu như Ma Giáo không đủ mạnh, cũng sẽ bị người khác khi dễ, bị người ta san bằng. Ngay từ một năm kia, ta phát hiện cướp của người giàu giúp người nghèo khó không thể chân chính giải quyết vấn đề thì ta đã không duy trì loại chuyện đó rồi.”

“Bốn năm trước, ở dưới cơ duyên xảo hợp, ta cứu một vị buôn bán kỳ tài, hắn chính là Tây Đường chủ, cũng là người giàu số một ở Đông Lý triều. Chỉ 3 năm, hắn làm cho sản nghiệp Ma Giáo giống như măng mọc sau xuân xuất hiện tại Đông Lý triều, thậm chí ở Hiên Viên triều cũng không có thiếu sản nghiệp thuộc về Ma Giáo.”

Tô Nhược Mộng đã hoàn toàn hiểu ý tứ của hắn, cũng hiểu phương pháp xử lý công việc của hắn rồi.

Nàng nhìn hắn, dịu dàng nở nụ cười, trong ánh mắt chứa đựng sùng bái: “Nhị Lôi Tử, chàng rất lợi hại nha. Ma Giáo thật là một nơi tốt, nơi này chỉ có nhiệt huyết, chỉ có thương hại đối với kẻ yếu, chỉ có ánh mặt trời, căn bản không hề âm u như lời thiên hạ đồn.”

Bây giờ nàng hiểu thêm, cặp mắt thấy, hai tai nghe được, cũng chưa chắc đã là chân tướng.

Ma Giáo là một nơi phát ra năng lượng chính nghĩa, chỉ có tâm bất chính, hoặc là người ác độc xảo trá mới cho rằng nó âm u.

Chỉ là, có những kẻ đó cho là, bọn họ còn có thể ở khắp nơi trên giang hồ phỉ bám Ma Giáo ác độc, là càng có thể gia tăng lực uy hiếp bên ngoài với Ma Giáo. Có thể để cho những kẻ bụng dạ khó lường kia càng thêm không dám xem thường hoặc là khiêu khích Ma Giáo.

Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, cười hỏi: “ Ma Giáo như vậy, nương tử thích không?”

Nàng nói nghe thật sự là quá tốt nha.

Ma Giáo thật là một nơi tốt, nơi này chỉ có nhiệt huyết, chỉ có thương hại đối với kẻ yếu, chỉ có ánh mặt trời. — câu này thật là dễ nghe!

Tô Nhược Mộng chợt gật đầu, cười đồng ý nói: “Thích, rất ưa thích!”

“Muốn cả đời làm đương gia chủ mẫu nơi này sao? Phải dẫn bọn họ cùng nhau bảo vệ Tử Long lĩnh sao?”

“Muốn! Nhất định! Ta nói rồi, về sau nơi nào có chàng, thì nơi đó có ta.”

“Hắc hắc! Cho nên, ta nói, có nương tử, thật tốt!”

“Ta cũng cảm thấy vậy, ở trong cuộc sống của ta có thể có một người như chàng, thật tốt!”

Tô Nhược Mộng liếc nhìn sổ sáchtrong tay lần nữa, trong lòng đối với Tây Đường chủ càng thêm khâm phục,,một số là một tiền tài nha, hắn thật đúng là một thiên tài. Chỉ là, nàng nhìn có chút không quen sổ sách như vậy, nhìn một chút, mắt liền mỏi.

“Có lẽ chúng ta nên đổi phương thức ghi chép, loại sổ sách này nhìn quá mệt mỏi, nhiều sổ sách như vậy chàng phải nhìn đến lúc nào?” Tô Nhược Mộng nhìn sổ sách trước mắt, rất là đau lòng Lôi Ngạo Thiên.

“Nương tử có phương pháp xử lí tốt? Mỗi ngày vi phu nhìn những thứ sổ sách này, luôn là dễ ngủ gà ngủ gật. Ta bình thường cũng chỉ là lật xem qua loa, ta đối với Tây Đường chủ là hoàn toàn yên tâm.”

Lôi Ngạo Thiên nghe lời của nàng., theo trực giác nàng có biện pháp ghi chép tốt hơn. Chỉ là, hắn cũng không dám ôm hi vọng quá lớn, bởi vì, Mộng nhi đến từ thôn Thanh Thủy, nếu như nói nàng đối với làm ruộng trồng trọt có kinh nghiệm một chút, ngược lại hắn sẽ không hoài nghi.

Không phải hắn xem thường nàng, mà là, nàng thật không có cơ hội tiếp xúc với phương diện buôn bán. Chỉ mà, hắn ngược lại tin tưởng, lấy thông minh tài trí của nàng, nàng rất nhanh có thể nắm giữ tất cả sản nghiệp của Ma Giáo, cũng sẽ chủ trì rõ ràng.

Từ trước đến giờ hắn đối chữ số cùng buôn bán không có hứng thú, vẫn luôn là thả tay khiến Tây Đường chủ phát triển, mỗi tháng hắn chỉ cần nghe Tây Đường chủ hồi báo với hắn một chút là tốt rồi, sổ sách cũng chỉ là thỉnh thoảng lật xem, nó giống như đạo cụ thôi miên.

Tô Nhược Mộng gật đầu, ban đầu mình học chính là đại học tài chính, làm sổ sách cũng coi như thành thạo.

“Ta lấy trước một quyển sổ trở về làm một chút, trở lại cho chàng xem.”

“Tốt! Vi phu mỏi mắt mong chờ.”

“Giáo chủ.” Bên ngoài thiên sảnh vang lên âm thanh của Lục hộ pháp.

“Vào đi!”

Lục hộ pháp có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Nhược Mộng lại xuất hiện tại nơi này, nhưng mà, nghĩ tới tình cảm Giáo chủ đối với phu nhân, hắn cũng đã rất nhanh không bất ngờ nữa.

“Lão Lục, có chuyện gì không?” Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ khổ sở của Lục hộ pháp, lại nói: “Ngươi có lời gì cứ nói thẳng, phu nhân không phải người ngoài. Về sau, có chuyện cũng giống như vậy, nói thẳng là tốt rồi.”

Lục hộ pháp cao giọng đáp: “Dạ! Thuộc hạ hiểu.” Nói xong, hắn ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, đáy mắt thoáng qua tí ti vẻ buồn rầu, “Giáo chủ, Nam Đường chủ nơi đó dùng bồ câu đưa tin, trong thư nói, Các chủ Hắc Các chính là Thành Vương. Thành Vương không chỉ có một đội kỵ binh, còn lấy một vài người không lộ ra ngoài ánh sáng tạo thành Hắc Các, chủ yếu là vì Thành Vương diệt trừ những kẻ đối lập cùng thu thập tin tức đối phương.”

Thành Vương này dã tâm rất lớn, trong mắt của hắn, trong lòng suy nghĩ, đều là cái ghế cao cao tại thượng kia.

Lời đồn đãi, lão hoàng đế cố ý muốn truyền long ỷ cho thái tử, chủ yếu là bởi vì, thái tử là trưởng tử của hắn. Nhưng lòng Thành Vương lại không phục, âm thầm đối với thái tử hạ không ít vật cản, ngay cả lần thái tử bị lão hoàng đế phạt đi biệt viện suy nghĩ, cũng là chuyện tốt hắn làm.

Chỉ là, Ma Giáo bọn họ cũng không thèm để ý người nào ngồi lên cái ghế kia, bọn họ tương đối lưu tâm đến sống chết của dân chúng. Dù sao thủ đoạn ôn hòa của thái tử, sẽ không giống Đông Lý Phong ác độc như vậy. Nếu để cho Đông Lý Phong ngồi lên cái ghế kia, lấy lòng dạ hẹp hòi cùng tính cách ghi hận của hắn, chỉ sợ dân chúng ngày càng thêm khổ sở.

Tô Nhược Mộng chuyển mắt nhìn nụ cười trên mặt Lôi Ngạo Thiên đã rút đi, trong lòng cũng bắt đầu phân tích lời nói của Lục hộ pháp. Diệt trừ kẻ đối lập cùng thu thập tin tức đối phương? Trong lời nói đều nói rõ dã tâm tên trâu đực kia không nhỏ, mặc dù nàng đối với hắn chưa quen thuộc, nhưng mà, nàng đã coi như là biết rõ cách làm người của hắn.

“Chuyện triều đình, Ma Giáo chúng ta không tham dự, bọn họ đấu đá nội bộ như thế nào là chuyện bọn hắn. Nhưng mà, lần trước Hắc Các xuống tay với chúng ta trên đường, cái này không thể không trả lại. Lực uy hiếp Ma Giáo lúc này phải dựa vào hắn. Hắc hắc.”

Lôi Ngạo Thiên nói xong, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười âm trầm.

“Thuộc hạ biết, hắc hắc.” Lục hộ pháp cũng cười một cái, trong lòng vô cùng kích động, cao thủ đối với cao thủ, lần này cuối cùng có chút chuyện làm. Lần trước ở chân núi Thanh Hổ, bọn họ thực là ở trên làm cho những sát thủ Hắc Các bỏ mạng, không đúng vậy sẽ không có chuyện Đoan Mộc Lệ bị hắn bắt đi làm con tin.

Lần này, bọn họ cần phải đòi cả vốn lẫn lời trở về.

Giáo chủ nói đúng, đụng đến Ma Giáo, lần này thành toàn cho bọn họ..

Tô Nhược Mộng nhìn Lục hộ pháp vui vẻ rời đi, khẽ nhíu mày, hỏi “Nếu chàng quan tâm dân chúng, vì sao không tự mình lật đổ triều Đông Lý?”

“Không có ý nghĩa!” Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, ánh mắt không có ý thức liếc nhìn bức họa trên tường, trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp: “Ta chỉ thích cuộc sống thoải mái, ta không nghĩ tới cuộc sống vì thiên hạ. Giống như bây giờ, làm chút chuyện trong khả năng, vừa tự do lại vui vẻ, bây giờ còn có nàng, cho nên, ta rất hài lòng với cuộc sống này.”

Hắn không muốn mang thiên hạ lê dân bách tính sống, hắn là một người lười. Chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống kia, ở trên giang hồ cao cao tại thượng, so với chỗ đó mạnh hơn nhiều.

Hắn thích tự do, không quen cuộc sống trói buộc.

Tô Nhược Mộng nghe lời của hắn, lập tức biết cuộc sống lý tưởng của hắn là dạng gì.

“Ta có biện pháp xử lý tên trâu đực kia?”

Lôi Ngạo Thiên rất hứng thú hỏi “Cách gì?”

“Phốc...” Tô Nhược Mộng nghĩ đến biện pháp trong đầu, lập tức không nhịn được hì hì bật cười một tiếng. Hướng hắn vẫy vẫy tay, tiến tới bên tai của hắn, vừa khẽ cười, vừa nói ra ý tưởng bản thân.

Lôi Ngạo Thiên nghe, không nhịn được cũng tâm tình liền tốt lên mở miệng, chỉ là hắn nghĩ khiến lão Thất bỏ thêm nhiều hơn một chút dược liệu vào bên trong.

Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng cùng nhau đi tới Bát Quái Động một lần nữa, nhìn Đông Lý Phong ngồi an tĩnh ở Bát Quái Đồ, cười nói: “Vương Gia thật hăng hái, loại cảm xúc lâm nguy không loạn, quả nhiên là phong thái vương giả.”

Nghe vậy, khóe môi Đông Lý Phong nâng lên, lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Có phải các người quá nhớ ta hay không, thế nào hôm nay lại tới?”

Lại muốn tới nơi này ân ái, lần này hắn sẽ không xúc động nữa, suốt cả một đêm hôm qua, trong đầu của hắn đều là bóng hình xinh đẹp của Tô Nhược Mộng. Từ trước đến giờ thứ hắn muốn không có cái gì không chiếm được, mặc dù hắn cũng không biết rõ mình ôm trong ngực dạng gì ý tưởng đối với nàng?

Là cố ý muốn cùng Lôi Ngạo Thiên phân cao thấp? Hay là đối nàng trước mắt thật sự động lòng? Hắn không có nghĩ đến, Tô Nhược Mộng chải tóc trên trán lên, lộ ra trắng nõn đầy đặn như ngọc ngạch, đúng là tuyệt sắc vô song.

Hắn duy nhất có thể để xác định là, nữ nhân này, hắn nhất định phải lấy được! Coi như sau khi lấy được, lập tức vứt bỏ, hắn muốn phải có được.

Nếu như không thể làm cho Lôi Ngạo Thiên hối hận, không để cho Lôi Ngạo Thiên cũng nếm thử một chút tư vị, hắn- Đông Lý Phonǵ, thề không làm người!

Đông Lý Phong cắn răng, ở trong lòng yên lặng mắng, nhưng mà trên mặt lại giả bộ nhẹ nhàng. Hắn không thể để cho bọn họ xem thường, hôm nay hắn nhất định phải giữ vững nụ cười đến cuối cùng, không thể để cho bọn họ nhìn thấy bản thân mình tức giận, như vậy chỉ hợp ý của bọn hắn.

Bọn họ tới nơi này, đơn giản chỉ là muốn thấy hắn không tốt, đơn giản là muốn thấy được vẻ tức giận của hắn.

Loại chuyện như vậy trước kia hắn đã làm quá nhiều, cho nên, ngày hôm qua sau khi bọn họ rời đi, hắn rất nhanh sẽ ngộ ra được đạo lý này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.