Nỗi lo của Chu gia gia cũng là nỗi lo của nàng, nhưng mà, trong phút chốc, nàng vẫn không cách nào rời khỏi đây được. Mặc dù nơi này không có gì để nàng lưu luyến, nhưng dù sao thì nó cũng là nơi Tô thị sinh sống mười mấy năm.
Rời khỏi đây, nàng không biết mình có thể dẫn mẫu thân đi đâu?
Ma giáo? Bọn họ còn chưa thành thân.
Phượng tộc? Các nàng đã bị trục xuất khỏi đó.
Tìm cha? Đó là chuyện không thể.
Xem ra, nàng phải tìm thời điểm thích hợp hỏi xem ý của mẫu thân thế nào?
"Mộng Nhi, nhà ta chỉ có hai cái cuốc và hai đôi mẹt, ngươi cần hết sao?" Chu nãi nãi đi ra khỏi kho, cầm trong tay hai đôi mẹt và hai cái cuốc, đứng dưới mái hiên nhìn nàng, hỏi.
"Đủ rồi." Tô Nhược Mộng đi tới, nhận lấy cuốc và mẹt, cười nói: "Nãi nãi, ta về trước, sáng mai sẽ trả lại cho bà."
"Không sao đâu, ngươi cứ dùng đi."
"Vậy Mộng Nhi về trước đây." Tô Nhược Mộng đi tới trước mặt Chu gia gia, nhìn hắn, nói: "Gia gia, ta sẽ xem xét, ta sẽ không để cho thôn Thanh Thủy bị cuốn vào phân tranh giang hồ. Ta đi trước, gia gia, nãi nãi, tạm biệt!"
"Ừ." Chu gia gia không ngẩng đầu, vừa tách lúa, vừa gật đầu ừ một tiếng.
"Lão già, ông nói gì với Mộng Nhi thế?" Chu nãi nãi không hiểu gì mà nhìn theo bóng lưng Tô Nhược Mộng, lại quay mắt sang hỏi lão đầu nhà mình.
"Không có gì, làm việc đi. Đừng có mè nheo nữa."
"Ta mè nheo lúc nào? Là do lão già ông tay chân vụng về thì có?"
"...."
Sau lưng truyền đến tiếng tranh cãi của Chu gia gia và Chu nãi nãi, Tô Nhược Mộng hơi cong môi, từ đoạn đối thoại của bọn họ, nàng nhận thấy được một loại hạnh phúc yên bình.
"Cứu mạng, có người rơi xuống nước rồi. Cứu mạng..." Từ bờ sông cách đó không xa truyền đến tiếng kêu cứu, Tô Nhược Mộng ném vật đang cầm trong tay sang một bên, vội kéo váy chạy về phía bờ sông.
Đến gần sông, nhìn xuống, chỉ thấy ba tiểu nam hài trần truồng đang hốt hoảng chỉ vào trong sông, không ngừng kêu gào.
Những tiểu hài tử này đã hoảng loạn cùng cực, bọn nó cũng không thèm quan tâm là ai tới, đã kéo lấy tay nàng, chỉ vào trong sông nức nở năn nỉ.
Tô Nhược Mộng nhìn vào trong sông, chỉ thấy nhi tử của Đại Hồ Tử đang đang chìm dần, hai tay không ngừng vẫy loạn. Mạng người quan trọng, nàng không nghĩ nhiều đến ân oán giữa mình và Đại Hồ Tử, hít thật sâu vài hơi, nàng nhảy ùm một cái xuống sông.
Nước sông sâu khoảng 2m, nhưng trong lòng sông đều là bùn cát, chỉ cần ngươi giẫm chân xuống thì sẽ khó lòng rút chân ra được. Tô Nhược Mộng cảnh giác rút chân về, không dám chần chờ, bơi thẳng về phía tiểu nam hài đang chìm xuống.
Đưa tay kéo hắn qua, vừa ôm hắn vừa di chuyển trong nước có chút khó khăn, nàng ngoi lên hít một hơi thật sâu, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, nàng dùng sức bơi vào bờ.
Lúc này, bên bờ sông đã có ba bốn thôn dân nghe tiếng kêu cứu mà chạy tới. Bọn họ thấy Tô Nhược Mộng vừa vớt được người lên, vội vàng giúp nàng kéo Cục đá nhỏ lên bờ.
"Hô..." Tô Nhược Mộng ngồi bên mé sông hít thở từng đợt, quay đầu nhìn mọi người bảy tay tám miệng không ngừng lay tỉnh Cục đá nhỏ. Hắn phun ra mấy ngụm nước, chỉ chốc lát sau liền mở mắt, nhìn thấy người lớn, sợ đến khóc lên.
"Tiểu thối chết bầm, có phải ngươi chán sống rồi không? Lại dám chạy xuống sông nghịch nước." Đại Hồ Tử nhận được tin tức vội vàng chạy tới, tức giận nhìn khuôn mặt tái nhợt đang khóc ròng lên của nhi tử mình, vừa vội vừa tức, một Đại lão gia cũng không nhịn được mà rớt nước mắt.
Đây là sinh mạng của hắn đó, vợ hắn vừa sinh nhi tử xong thì mất. Mấy năm nay, hắn vừa làm cha vừa làm mẹ mà nuôi lớn nó. Hắn không dám tưởng tượng, nếu đứa nhỏ này cũng mất thì hắn phải sống thế nào?
"Cảm ơn! Cảm ơn các vị ân nhân đã cứu mạng." Đại Hồ Tử không ngừng khom lưng nói tạ ơn với mấy người vây quanh Cục đá nhỏ.
"Nhi tử của ngươi không phải do bọn ta cứu, người cứu nó là Tô cô nương." Cổ Kiến Lâm chỉ vào Tô Nhược Mộng, giải thích với Đại Hồ Tử.
"Tô cô nương?" Đại Hồ Tử ngơ ngác nhìn theo hướng chỉ tay, chỉ thấy Tô Nhược Mộng toàn thân ướt sủng đang ngượng ngùng đi về phía thôn trang. Hắn xấu hổ cúi đầu, dùng sức tát mình mấy bạt tay, hối hận nói: "Đại Hồ Tử ta quả thật là không bằng cả súc sinh."
Hắn nhớ tới chuyện trước kia mình đã làm với Tô Nhược Mộng, trong lòng vô cùng ân hận. Không ngờ nàng lại có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, kịp thời cứu nhi tử của hắn. Xem lại mình, hắn thật hận không thể tìm được cái động trên mặt đất để chui vào.
"Được rồi, Đại Hồ Tử. Mọi người chúng ta trước kia cũng đều đối xử quá đáng với Tô gia, sau này, chúng ta sẽ thay đổi. Xem đi, Tô Nhược Mộng cũng không hề ác độc, nàng như vậy có thể là do bị chúng ta ép." Cổ Kiến Lâm thu mắt, đưa tay vỗ vai Đại Hồ Tử, trong giọng nói cũng mang theo hối hận.
Trước kia trong thôn Thanh Thủy này, ngoại trừ Chu gia ra thì không có một ai là không khi dễ Tô gia. Giờ nghĩ lại một cô nương hướng nội tự ti bị bọn họ ép thàn ác nữ, chuyện này không thể không thừa nhận là lỗi của bọn họ, là bọn họ có mắt mà không biết nhìn người.
"Ừ, là lỗi của chúng ta."
"Tô cô nương là một người tốt."
"Sau này chúng ta không thể đối xử với người ta như vậy nữa."
"..." Bọn họ ngươi một câu ta một câu, suy nghĩ về Tô Nhược Mộng trong lòng họ cũng đã thay đổi hoàn toàn.
"Phu nhân, người bị sao thế này?" Chúng hộ pháp đang ở trong sân khoa chân múa tay, nhìn Tô Nhược Mộng toàn thân ướt sủng đi từ ngoài vào, vội vàng dừng lại, ân cần nhìn nàng, hỏi.
Tô Nhược Mộng đặt cuốc và mẹt xuống đất, nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn hắn, nói: "Ta không sao! Ta vào nhà thay quần áo, các ngươi ở trong sân chờ ta một chút, chúng ta cùng đi đào khoai lang."
Nói xong, nàng đi thẳng vào phòng, không hề để tâm đến nghi vấn của chúng hộ pháp.
Nhị hộ pháp: "Phu nhân bị người khác khi dễ sao?"
Tứ hộ pháp lắc đầu một cái, nói: "Khả năng này không cao, bọn họ đều nói phu nhân là đệ nhất ác nữ trong thôn. Hơn nữa, còn có Ma giáo chúng ta bảo vệ, bọn họ nào dám khi dễ phu nhân."
"Ai nói phu nhân là đệ nhất ác nữ? Ta giết cả nhà hắn." Nghe vậy, Nhị hộ pháp rút kiếm ra, lạnh lùng nói: "Cả nhà bọn họ đều là ác nữ, đơn giản là chán sống rồi mà."
Bát hộ pháp liếc mắt nhìn dáng vẻ bao che của Nhị hộ pháp, nói: "Lão Nhị, ngươi làm vậy, phu nhân sẽ tức giận."
Nghe vậy, Nhị hộ pháp nhất thời nhụt chí như quả bóng da bị xì hơi, thu kiếm lại vào bao. Thật là nhàm chán! Dưới sự quản chế của phu nhân, bọn họ đến hô giết còn không được, chớ nói chi đến đánh nhau thật.
Nhưng mà, bây giờ hắn quả thật rất tức giận, Giáo chủ phu nhân là người thiện lương nhất mà hắn từng gặp, sao có thể bị bọn họ nói thành ác nữ?