Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Chương 32: Q.1 - Chương 32: Kim quang quỷ dị






Lục hộ pháp liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp, hơi lo lắng nói: "Lão Nhị này, chuyện có lỗi với Giáo chủ, ngươi không thể làm." Bắt đầu từ lần trước khi phu nhân kéo tay Lão nhị, bọn họ đã lo lắng, lão Nhị sẽ có ý nghĩ gì đó với phu nhân.

Giờ nhìn dáng vẻ lão Nhị bao che như, hắn lại càng lo lắng hơn.

"Nói nhảm! Sao ta có thể làm chuyện có lỗi với Giáo chủ được?"

"Không là tốt rồi!"

Tam hộ pháp sờ cằm, nói: "Chuyện tình cảm không thể nói ai đúng ai sai, nhưng mà, chuyện có lỗi với Giáo chủ thì không thể làm."

"Không sai! Đừng để lộ ra là được rồi!" Bát hộ pháp tỏ ý tán đồng, dù sao tình cảm cũng không thể dùng lý trí để nói được, ngay cả Giáo chủ của bọn họ còn không có cách, thì lão Nhị lại càng không được.

Nhị hộ pháp cuối cùng cũng nghe ra được chút mùi lạ, hắn trợn to mắt quét lần lượt qua từng người, cắn răng, gằn từng chữ một: "Các ngươi hoài nghi ta và phu nhân?"

"Không phải sao?" Chúng hộ pháp ăn ý hỏi ngược lại.

"Phải, cái, rắm." Nhị hộ pháp không nhịn được mà bùng nổ, bọn họ thật quá vũ nhục người khác mà. Nếu hắn có ý với phu nhân, vậy thì hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng rồi.

Chúng hộ pháp đưa tay phẩy phẩy trước mũi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trăm miệng một lời nói: "Ngươi thả rắm sao?"

"Ngươi.. các ngươi.. ta..." Nhị hộ pháp sắp bị chọn họ chọc giận đến hộc máu, sao bọn họ lại có thể có ý tưởng khủng bố đến vậy? Ngày đó thiếu chút nữa mình cũng bị Giáo chủ hiểu lầm, nghĩ tới đây, thân thể Nhị hộ pháp khẽ run.

Chẳng lẽ bọn họ cũng nhìn ra được phu nhân có ý nghĩ không bình thường với mình? Chẳng lẽ phu nhân thật sự.. Không thể nào! Hắn nhanh chóng bác bỏ khả năng này. Phu nhân không phải người như vậy, về chuyện này thì hắn có thể khẳng định chắc chắn.

"Trí tưởng tượng của các ngươi thật là phong phú." Tô Nhược Mộng đã thay xong y phục, lúc này đang đứng tựa cửa, nhìn bọn họ nở nụ cười yếu ớt.

Vừa rồi lúc ở trong phòng nàng đã nghe không sót một chữ những lời bọn họ nói. Nàng hơi phiền não, rốt cuộc mình có nên nói cho Lôi Ngạo Thiên hay không? Nói với hắn, hộ pháp của hắn quá nhạy cảm, năng lực liên tưởng quá phong phú, chỉ tiếc chỗ này không có công ty thiết kế, nếu không, mấy hộ pháp này rất thích hợp với vị trí thiết kế ý tưởng.

Xem ra, những người này đều quá nhàn rỗi, phải tìm chút chuyện cho họ làm mới được.

"Chẳng lẽ không đúng?" Chúng hộ pháp không sợ chết hỏi ngược lại Tô Nhược Mộng, dù sao, bọn họ cũng biết chắc chắn Tô Nhược Mộng sẽ không làm khó bọn họ. Lòng hiếu kỳ quan trọng hơn, trước không cần quan tâm đến chuyện có bị ghi nợ hay không.

Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm vào Nhị hộ pháp, ôn nhu hỏi: "Phải nói thật sao?"

Nghĩ đến "việc khó nói" của Nhị hộ pháp, Tô Nhược Mộng có chút không đành lòng.

"Đúng!" Nhị hộ pháp mãnh liệt gật đầu, hắn rất muốn biết tại sao. Nếu không thể biết rõ, thậm chí đến tối hắn cũng ngủ không ngon.

Tô Nhược Mộng khẽ gật đầu, nhìn chúng hộ pháp, nói: "Ta không hề có tình yêu nam nữ với Nhị hộ pháp, chuyện này ta khẳng định là các ngươi đã nghĩ nhiều. Nói xong, trong mắt nàng mang theo chút thương tiếc nhìn Nhị hộ pháp, lại nói: "Ta chỉ có 'tình tỷ muội' với Nhị hộ pháp."

"Tình tỷ muội?" Chúng hộ pháp không hiểu nhìn Tô Nhược Mộng.

Phu nhân sao lại có cái gì mà tình tỷ muội với lão Nhị? Chuyện này thật kỳ quái.

Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng không hiểu ra sao của bọn họ, im lặng một lát, lại thở dài, nói: "Các ngươi còn nhớ lời hôm đó các ngươi nói với Chu đại thẩm không?" Được rồi, gợi ý một chút là được rồi, hy vọng bọn họ có thể nhớ lại.

"Không nhớ!" Chúng hộ pháp lại nhíu mi, lắc đầu một cái.

"Không nhớ?" Tô Nhược Mộng hô lên một tiếng, không thể tin nhìn bọn họ. Chỉ mới có mấy ngày, đã nói là không nhớ. Xem ra, nàng còn phải nói với Lôi Ngạo Thiên, trí nhớ của hộ pháp hắn thật quá kém.

Nhìn chúng hộ pháp đều không ngừng lắc đầu, Tô Nhược Mộng nâng trán, nhìn Nhị hộ pháp với vẻ áy náy, nói: "Không phải các ngươi nói Nhị hộ pháp không thể thích nữ nhân hay sao?"

"Ai nói?" Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều kinh ngạc hỏi: "Lão Nhị không thể thích nữ nhân sao?"

"Tam hộ pháp nói." Tô Nhược Mộng trực tiếp chỉ ra người trong cuộc, giờ phút này, nàng cảm thấy rất có thể mình đã bị họ gạt, Nhị hộ pháp không phải 'chị em'. Nghĩ một lát, nàng cẩn thận quan sát cằm của Nhị hộ pháp, đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chúng hộ pháp, cả giận nói: "Cơm tối các ngươi làm, ta muốn ăn cá."

Nói xong, nàng đóng cửa phịch một tiếng.

Tựa lưng vào cửa, Tô Nhược Mộng nhớ tới cái cằm lún phún râu của Nhị hộ pháp, lại nghĩ tới chuyện ngốc mình đã làm, không nhịn được phá lên cười.

Ha ha.. buồn cười thật, mình vậy mà lại ngây ngốc coi Nhị hộ pháp là 'tỷ muội', khó trách ngày đó Lôi Ngạo Thiên lại tức giận, lại ghen. Ha ha, mình ngốc thật, gây ra một trò cười lớn.

Chúng hộ pháp nghe tiếng cười truyền ra từ trong nhà, nhíu mi lại nói: "Phu nhân lại bị sao thế?"

"Bị lão Tam chọc tức."

"Không phải đâu, hẳn là bị lão Nhị làm cho tức đó."

Tiếp đó bọn họ đều nhìn sang Nhị hộ pháp, cười híp mắt nói: "Lão Nhị, chúc mừng ngươi. Từ giờ ngươi không cần lo lắng có lỗi với Giáo chủ nữa."

Nhị hộ pháp trừng mắt lườm bọn hắn một cái, lại chuyển sang nhìn Tam hộ pháp, cắn răng nói: "Lão Tam?"

"A?" Tam hộ pháp sững sờ nhìn hắn, trong lòng sợ hãi, đưa tay kéo Bát hộ pháp, hỏi: "Lão Bát, ngươi kiến thức rộng rãi, trả lời xem, phải nấu món nào đây?"

Phải giả ngu mà lẫn đi, nếu không, lão Nhị sẽ đánh người.

Nhưng mà, hắn cảm thấy mình thật oan ức, hắn thật sự không nhớ rõ mình từng nói như thế.

"Lão Tam, ngươi đừng có giả bộ. Xem chiêu..."

"A.." Trong sân vang lên tiếng đánh nhau, Tô Nhược Mộng đi tới trước bàn ngồi xuống, hai tay nâng cằm, lẳng lặng cười.

Rất nhớ ngươi! Lôi Ngạo Thiên, chắc chắn là ngươi cố ý, ngươi cố ý để mấy hộ pháp này lại đây, chính là vì để ta nhìn bọn họ mà nhớ đến ngươi sao.

Đột nhiên, trên mặt bàn nhấp nháy kim quang nhàn nhạt. Nàng nhìn sang, chỉ thấy khúc phổ để trên bàn phát sáng, mà thứ phát ra ánh sáng đó chính là dòng chữ vàng trên bìa khúc phổ. Nàng đưa tay cầm lấy khúc phổ, kích động nhìn chữ vàng phía trên.

Nàng nhớ rất rõ, trên khúc phổ căn bản khôn nàng có chữ vàng nào cả, những chữ này chắc chắn là vừa hiện lên. Chẳng lẽ bởi vì khúc phổ bị dính nước? Mấy ngày nay không biết nàng đã nhìn nó bao nhiêu lần, vẫn không nhìn ra huyền cơ trong đó. Không ngờ huyền cơ này phải có nước mới nhìn ra được.

Nàng nhìn chằm chằm vào mấy chữ vàng, từ từ đọc theo. Vừa đọc xong, nàng chợt thấy lồng ngực mình đau như bị xé rách, nóng hừng hực. Tiếp đó, từng chữ vàng trên khúc phổ hợp lại thành một tia sáng thật lớn.

Tia sáng kéo Phượng cầm nàng đặt trong tủ áo ra, tiếp đó tia sáng ngày càng mạnh, sáng đến mức nàng không cách nào mở mắt ra được. Nàng vội nhắm mắt lại, chờ đợi tia sáng biến mất.

"A..." Ngực bỗng nhói đau, Tô Nhược Mộng không khỏi hét thất thanh, hai tay ôm chặt lấy ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.