"Sao nào? Ngươi không nỡ?" Ninh Ngạo Tuyết hứng thú nhìn Tô Nhược Mộng, nàng muốn xem xem nữ nhân này có đủ ngoan độc hay không.
Tô Nhược Mộng cong môi khẽ cười, ánh mắt nhìn nàng có chút khinh miệt, nói: "Nàng là người của ngươi, ta có gì mà không nỡ cơ chứ?" Nói xong, nàng dừng một chút, nhìn khuôn mặt Ninh Ngạo Tuyết trở nên âm lãnh, lại nói: "Hắn nói, nữ tử mềm yếu mới dễ khiến người ta đau lòng nhất."
"Hắn nói?" Ninh Ngạo Tuyết đưa tay ngăn cản hành động của bọn thị nữ, trong mắt mang theo dò xét nhìn Tô Nhược Mộng, bán tín bán nghi với lời nói của nàng.
Tô Nhược Mộng không để ý đến nàng nữa, tự cầm bình trà rót cho mình một chung, khẽ nhấp một hớp.
Ninh Ngạo Tuyết quan sát nàng, trong lòng dần chấp nhận lời của nàng, hắn thích nữ tử mềm yếu, khó trách hắn không thích mình. Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng chỉ có người cường thế, cuồng vọng giống hắn mới có thể xứng đôi với hắn.
Nhưng lại không biết người cuồng vọng tự đại như hắn thích được nữ nhân dựa dẫm, hoặc giả nam nhân đều thích nữ nhân xem mình là trời, là đại anh hùng.
Nàng vốn tưởng rằng Lôi Ngạo Thiên khác với những nam nhân khác, nhưng giờ nàng mới biết mình sai rồi, nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau.
"Ngươi rất ghét nàng?" Ninh Ngạo Tuyết đưa tay chỉ vào Lạc Băng Vũ.
"Ta chán ghét mỗi một người ở nơi này." Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, lại nói: "Ngươi bắt ta vì cái gì? Nếu ngươi muốn dùng ta để uy hiếp Lôi Ngạo Thiên, ta khuyên ngươi vẫn nên buông tha cho cái suy nghĩ này thì tốt hơn."
"Tại sao?" Ninh Ngạo Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nữ nhân này cũng không quá ngu ngốc.
"Bởi vì, lợi thế của ngươi quá nhỏ, hắn sẽ không vì ta mà bị ngươi uy hiếp." Tô Nhược Mộng yên lặng bổ sung thêm một câu: "Bởi vì, ngươi không thể uy hiếp được hắn. Ngươi căn bản là đang dẫn lửa thiêu thân. Mà ta sẽ không để cho bản thân biến thành lợi thế người khác dùng để uy hiếp hắn."
"Ha ha ha..." Ninh Ngạo Tuyết ngửa đầu cười to mấy tiếng, nói: "Xem như ngươi thức thời, ta cho hắn mười ngày, nếu hắn không tới thì chứng tỏ ngươi không xứng làm con tin. Mà Ninh Ngạo Tuyết ta từ trước đến giờ không nuôi người vô dụng, nếu hắn không đến, ngươi phải đi làm mồi cho mấy con sói cưng của ta."
"Ngươi... ngươi thật độc!"
"Hừ. Để Lạc Băng Vũ ở lại đây phục dịch nàng, chúng ta đi." Ninh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, khóe miệng bật ra nụ cười xấu xa, để Lạc Băng Vũ lại.
Nàng ta ghét ồn ào, nàng sẽ không để cho nàng ta sống tốt.
"Này, ngươi mau thả ta ra, ta không muốn ở chỗ này, này..." Tô Nhược Mộng kêu với theo bóng lưng Ninh Ngạo Tuyết, cho đến khi nàng ra khỏi cổng sân, nàng mới dừng lại, uống ừng ực mấy chung trà.
Chết khát nàng rồi, thật sợ con bò sữa đó sẽ kéo Lạc Băng Vũ ra ngoài cho sói ăn.
Nhưng mà, từ lời của bò sữa thì hình như nàng nuôi không ít sói, trong thiên hạ sao lại có nữ nhân như vậy chứ? Lại đi nuôi sói.
"Aizz, ta đâu có ồn lắm đâu? Ngươi không nên nói ta như vậy?" Lạc Băng Vũ ngồi xuống cạnh nàng, trong giọng nói mang theo chút bi thương.
Tô Nhược Mộng đặt chung trà xuống, mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta không nói vậy, chắc chắn nàng sẽ không để ngươi ở lại đây."
"Đúng nha, nhưng mà, ngươi không thể dùng những lý do khác sao?" Nàng vẫn cảm thấy lý do "rất ồn" không tốt lắm.
Tô Nhược Mộng bất đắc dĩ liếc mắt, người này đang tự chui vào ngõ cụt sao? Sao phải tính toán kỹ vậy? "Vậy chẳng lẽ nói ngươi rất xấu, rất quê."
"Ừm... cái này còn khó nghe hơn."
"Vậy thì võ công rất yếu?"
"Hắc hắc, vẫn là rất ồn tốt hơn."
Hai người ngươi một câu, ta một câu hăn hái trò chuyện, đột hiên, giữa không trung truyền tới tiếng đàn, tiếng đàn lên lên xuống xuống, trùng trùng điệp điệp, không khó nghe ra trong khúc phổ này chất chứa nỗi khổ tương tư và tình cảm sâu đậm.
Tô Nhược Mộng nghe, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nhất cử nhất động của Lôi Ngạo Thiên đều hiện lên trong đầu, khóe mắt không khỏi chảy xuống hai hàng lệ.
"Đi, chúng ta đi xem xem là ai khảy đàn?"
Lạc Băng Vũ kéo Tô Nhược Mộng lại, đáy mắt toát ra chút sợ hãi, lắc đầu một cái, nói: "Đừng đi."
Lông mày hơi chau lại, Tô Nhược Mộng híp mắt quan sát nàng, hỏi: "Tại sao? Nhìn ngươi có vẻ rất sợ."
"Đừng hỏi." Cả người Lạc Băng Vũ khẽ run lên, đầu càng lắc mạnh hơn.
Nàng càng như vậy, lòng hiếu kỳ của Tô Nhược Mộng lại càng dâng cao, có thể đánh được một bài hát khiến người ta rơi nước mắt, người này không hẳn là người xấu, nhất định là một người rất cảm tính.
"Ta muốn đi, nếu ngươi sợ thì cứ ở lại đây đi."
"Thật sự không thể đi."
"Tại sao?"
"Aizz, người đó... người đó là sư thúc của bò sữa, nghe đó năm đó làm trái môn quy, cho nên, bị môn chủ của Yêu Nguyệt môn nhốt lại trong thạch động. Tính cách của nàng rất cổ quái, chúng ta tới, nàng sẽ tức giận." Lạc Băng Vũ giậm chân, liền nói ra tất cả những chuyện mình biết, chỉ để đánh tan cái ý nghĩ trong đầu nàng.
Tô Nhược Mộng cười cười, nói: "Tức giận thì có gì mà đáng sợ? Đi, chúng ta đi xem thử đi. Nhất định nàng từng có một quá khứ rất buồn."
"Nàng tức giận, sẽ giết người." Lạc Băng Vũ thấy nàng vẫn không suy suyển, lập tức nói ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Trước kia nàng đã nghe ít chuyện về việc nàng ta giết người, có một lần, nàng cũng vì hiếu kỳ mà đến xem, nhưng vừa đi đến ngoài cửa động, liền thấy một thi thể huyết nhục mơ hồ được người bên trong khiên ra ngoài.
Từ sau lần đó, mỗi khi nàng nghe thấy tiếng đàn, trong đầu sẽ tự động hiện lên hình ảnh của thi thể huyết nhục mơ hồ kia.
Tô Nhược Mộng hơi sửng sốt, nhưng vẫn bước chân ra cửa.
"Này, ngươi không sợ chết sao?"
"Ta sẽ không chết, nàng sẽ không giết ta?" Tô Nhược Mộng bỏ lại một câu rồi đi theo tiếng đàn.
Nàng biết, hơn nữa, nàng còn tin chắc, nữ nhân kia nhất định sẽ không giết nàng.
Nữ nhân kia nhất định không hề lãnh huyết vô tình như lời Lạc Băng Vũ nói, nếu không, nàng đã không đàn được một bài hát tràn đầy tình cảm như vậy.
"Aizz... Ngươi chờ ta một chút, ta cũng đi." Lạc Băng Vũ cuối cùng cũng không nỡ bỏ người bằng hữu mới kết giao này, vì vậy, nàng đành vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, kéo váy đuổi theo Tô Nhược Mộng.
Dọc đường đi, hai người phải tránh né những người tuần tra, nằm dài trong bụi cỏ ngoài sơn động, mắt nhìn chăm chú vào sơn động tỏa ra tia sáng nhàn nhạt.
"Phải đi vào thật sao?"
"Ừ, bên trong có thủ vệ không?"
"Không có."
"Không có?" Nghe vậy, Tô Nhược Mộng hơi bất ngờ.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ nàng ta sẽ chạy sao? Lại dám không để lại người trông coi.
Lạc Băng Vũ như nhìn thấu tâm tư của nàng, giải thích: "Nghe nói, bọn họ nhốt nàng ta trong một cái lồng sắt."
"A?" Tô Nhược Mộng quay đầu đi, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, tức giận nói: "Bọn họ thật không có nhân tính? Sao có thể đối xử với đồng môn của mình như thế? Nàng là người, cũng đâu phải súc sinh, sao có thể nhốt trong lồng sắt được chứ?"
Nói xong, nàng đứng dậy khỏi bụi cỏ, nghênh ngang đi về phía cửa động.
Đi qua một lối mòn nhỏ hẹp, tiến vào sâu bên trong động, tầm mắt lập tức được trải rộng, cái sơn động này rất bằng phẳng lại rất lớn. Đập vào mắt là một hàng thiết trụ dài nằm vắt ngang giữa sơn động, chia sơn động ra làm hai phần.
Đưa mắt nhìn về nữ tử áo trắng phía sau thiết trụ, Tô Nhược Mộng không khỏi sửng sốt, chân mày khẽ chau lại, chỉ cảm thấy nữ tử trung niên này mang đến cho nàng cảm giác rất quen thuộc.