Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Chương 39: Q.1 - Chương 39: Lệ tương tư, lòng đã say






"Các ngươi là ai?" Nử tử trung niên ngừng khảy đàn, nhìn Tô Nhược Mộng hỏi.

"Hoa trong vườn, hóa thành bụi đất, hoàng hôn ngã bóng lầu tây, lệ tương tư, lòng đã say, chẳng nghe được tiếng vó ngựa trở về, thu tàn đom đóm đỏ bay." Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn nước mắt trên mặt nàng, môi đỏ khẽ mở.

Nữ tử trung niên sửng sốt một chút, chỉ chốc lát sau, lại nhìn trên dưới nàng một lượt, mỉm cười nói: "Thì ra là Tô cô nương, không ngờ ngươi còn trẻ mà đã tài hoa xuất chúng như thế."

Chỉ một câu thơ đơn giản, không chỉ nói lên được nội dung bài hát vừa rồi của nàng, còn nói ra được dòng họ của mình, thật là một cô nương vừa tài hoa vừa nhạy bén.

Nàng không khỏi có cảm tình với nàng, dù sao thì, người có thể hiểu được nàng cũng chả có mấy ai.

"Quá khen." Tô Nhược Mộng cười, nữ tử này không hề kinh khủng như lời Lạc Băng Vũ nói, giờ phút này, nàng lại càng có thêm cảm tình với nữ tử này.

Nàng ta không chỉ là một người cảm tính, còn là một nữ tử tài hoa xuất chúng, nàng chỉ dùng một câu thơ chỉ họ trăm nhà, nàng ta đã có thể đoán ra được nàng họ Tô.

Lạc Băng Vũ đứng một bên ngơ ngác nhìn hai người, căn bản là không hiểu được các nàng đang nói cái gì? Lại càng không hiểu vì sao sư thúc của bò sữa lại biết Tô cô nương? Vì vậy, người luôn không muốn bị mọi người quên lãng như nàng, đã nhìn nữ tử trung niên phía sau thiết trụ, hỏi: "Ngươi thực sự là sư muội của tiền môn chủ Yêu Nguyệt môn sao? Sao nàng lại giam ngươi ở đây?"

Nghe vậy, nữ tử trung niên lập tức lạnh mặt, Tô Nhược Mộng không nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Lạc Băng Vũ lắm mồn chỉ biết gây họa kia, aizz, nàng ấy không thể yên lặng được mấy phút sao? Nàng vất vả lắm mới lấy được thiện cảm của nữ tử này, lại bị nàng ấy phá cho bằng hết.

"Tiền bối, người đừng nóng giận, chúng ta đều không phải người của Yêu Nguyệt môn. Chúng ta bị Ninh Ngạo Tuyết bắt tới đây, chúng ta nghe thấy tiếng đàn của tiền bối mà sinh lòng ngưỡng mộ, nên mới tìm đến nơi này. Chúng ta không hề có ác ý gì cả."

Nữ tử trung niên hơi híp mắt, quan sát các nàng một lần nữa, sắc mặt từ từ ấm lên, hỏi: "Sao Ninh Ngạo Tuyết lại muốn bắt các ngươi?"

"Bởi vì ta là vị hôn thê của người trong lòng nàng." Tô Nhược Mộng cười khẽ, nói ra nguyên nhân khiến mình bị bắt.

"Hừ, quả nhiên mẹ thế nào thì nữ nhi thế ấy." Nữ tử trung niên hừ lạnh một tiếng, trong mắt đều là khinh thường.

Tô Nhược Mộng nhìn nữ tử trung niên, trong lòng đã dần sáng tỏ, nữ tử trước mắt này và mẫu thân của Ninh Ngạo Tuyết từng là tình địch, có lẽ đây chính là nguyên nhân nàng bị nhốt ở chỗ này.

Không ngờ gen di truyền thật là lợi hại, đến cả thích giành nam nhân của người khác cũng có thể di truyền được.

"Tiền bối, xin hỏi có đường xuống chân núi hay không?" Không còn cách nào khác, Tô Nhược Mộng không muốn trở thành gánh nặng cho Lôi Ngạo Thiên, cho nên, nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội chạy trốn nào. Nữ tử trước mắt này có lẽ sẽ biết đường tắt để xuống núi cũng không chừng.

Nữ tử trung niên nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có. Chỉ có một con đường, hơn nữa đường này còn nuôi không ít sói của Ninh Ngạo Tuyết. Những con sói này chuyên ăn thịt người, trừ khi ngươi có túi hương đặc chế của Ninh Ngạo Tuyết, không thì, các ngươi sẽ nhanh chóng bị sói nuốt chửng."

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng không khỏi nổi giận, cũng đúng, nếu thật có đường tắt, nàng ấy đã không bị nhốt ở đây rồi.

Tầm mắt khẽ chuyển, ánh mắt khóa chặt vào cây đàn trước mặt nữ tử, lông mày hơi chau lại, trong đầu Tô Nhược Mộng đột nhiên lóe sáng, nhớ lại phản ứng của Tô thị và các hộ pháp khi mình đàn Phượng Vũ Cửu Thiên. Sau đó, nàng có hỏi Chu đại thẩm, nhưng nàng lại nói đêm đó nàng ngủ rất ngon, không hề thấy khó chịu.

Khi đó, nàng đã có thể khẳng định Phượng Vũ Cửu Thiên này chỉ có ảnh hướng tới người có nội lực, không hề có chút ảnh hưởng nào với người không có võ công.

Quan trọng là Tô thị từng nói, nàng có thể điều khiển Phượng cầm, Phượng cầm có thể nhu hòa, cũng có thể giết người.

Nghĩ tới đây, Tô Nhược Mộng hai mắt sáng rỡ nhìn về phía nữ tử trung niên, hỏi: "Tiền bối, ngươi có muốn rời khỏi đây không?"

"Muốn, mười bảy năm qua, không có lúc nào là không muốn." Trong mắt nữ tử trung niên toát ra khát vọng nồng đậm, sau đó lại thở dài một mạch, nói: "Nhưng mà, cũng chỉ là mong muốn thôi."

Nàng muốn rời khỏi đây, nàng muốn đi tìm người kia, hỏi hắn năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà, nàng lại bị nhốt ở đây, không cách nào ra được.

"Để ta thử xem, nhưng mà, các ngươi phải tĩnh tọa, tốt nhất là che tai lại. Những chuyện khác cứu giao cho ta, ta nhất định có thể dẫn các ngươi chạy khỏi Yêu Nguyệt môn." Trên mặt Tô Nhược Mộng nở nụ cười sáng lạn, nàng vô cùng mong đợi được nhìn thấy uy lực của Phượng Vũ Cửu Thiên.

Chỉ có điều, những thiết trụ này, nàng không biết phải làm thế nào để chặt đứt nó?

Thử một lần, thì vẫn còn cơ hội.

Không thử, thì một chút cơ hội cũng không có.

Nàng không thể ngồi chờ chết, nàng không thể trở thành chướng ngại của Lôi Ngạo Thiên được, nàng cũng muốn tự mình cố gắng. Nàng đã quyết định sẽ sống chung với hắn, tương lai nhất định sẽ gặp phải rất nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không thể mỗi lần đều chờ hắn tới cứu.

"Tô cô nương, ngươi có biện pháp gì? Không phải ngươi không có võ công sao?" Lạc Băng Vũ lo lắng nhìn nàng, vất vả lắm mới kết giao được một bằng hữu tốt, nàng không muốn bị mất nhanh vậy đâu.

Nếu lỡ chọc giận Ninh Ngạo Tuyết, chỉ sợ không có quả ngon để ăn đâu.

"Không sao! Tự ta có cách, các ngươi nhanh tĩnh tọa đi, ta ra ngoài một lát." Tô Nhược Mộng cất bước ra khỏi sơn động, đi được vài bước lại không yên lòng mà quay đầu dặn dò các nàng lần nữa: "Các ngươi phải tĩnh tọa, đừng để cho âm thanh bên ngoài quấy nhiễu đến tâm trí của các ngươi."

Nói xong, nàng vẫn chưa thật sự yên lòng với Lạc Băng Vũ, vì vậy nhìn nàng, lại nói: "Băng Vũ, tốt nhất ngươi nên tìm gì đó nhét tai mình lại."

"Ta nào có như vậy...." Lạc Băng Vũ không phục đáp lời, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Nhược Mộng, lại đổi thành: "Ta biết rồi."

Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy giờ phút này trên người Tô Nhược Mộng lại tỏa ra một cỗ uy lực khiến người tin phục, khiến nàng bất giác phải phục tùng theo yêu cầu của nàng ấy.

Quả nhiên là Giáo chủ phu nhân của Ma giáo, khí chất và uy tín đều không phải giả.

Tô Nhược Mộng nhìn nàng lấy tay áo nhét vào lỗ tai, lại ngoan ngoãn tĩnh tọa, lúc này mới khẽ vuốt cằm xoay người đi về phía cửa động.

Đi tới tảng đá lớn ngoài sơn động ngồi xuống, Tô Nhược Mộng bắt chéo hai chân, hai mắt nhắm nghiền tập trung tinh lực niệm khẩu quyết, chỉ chốc lát sau, Phượng cầm đã theo kim quang mà xuất hiện trước mặt nàng.

Tô Nhược Mộng nghiêm mặt nhìn Yêu Nguyệt môn bên dưới một cái, đặt tay lên huyền cầm, hít sâu vài cái, sau khi ngồi ngay ngắn liền bắt đầu khảy đàn.

Ninh Ngạo Tuyết, ngươi đừng trách ta. Đều do ngươi gieo gió gặt bão, không thể trách đươc người khác.

Mười ngón tay của Tô Nhược Mộng không ngừng di chuyển trên huyền cầm, đoạn đầu là giai điệu tươi vui, tiết tấu nhẹ nhàng, khoan khoái, giai điệu dần dần biến hóa, lên lên xuống xuống, trùng trùng điệp điệp, cuối cùng biến thành khí thế hào hùng, giai điệu vang lên xơ xác tiêu điều.

Giai điệu càng lúc càng nhanh, âm luật càng lúc càng dao động lòng người. Cả người nàng chìm vào khúc phổ, mắt điếc tai ngơ với những tiếng kêu rên bên dưới, mười ngón tay như bảy nhảy trên huyền cầm.

Dưới chân núi, một nhóm nam tử dừng bước, sắc mặt mọi người đỏ lên, đưa tay che ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.