"Xin nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Nhị hộ pháp đã trở về thông báo bọn họ đến đây xin cưới." Lôi Ngạo Thiên buông chén đũa xuống, mỉm cười cung kính đáp.
Tô Nhược Mộng nhìn thái độ của hắn đối với Tô thị, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, một nam tử không để bất cứ thứ gì lọt vào mắt lại có thể đối với một người nông phụ bình thường cung kính như thế, nguyên nhân rất đơn giản, chính là yêu ai yêu cả đường đi.
"Ăn cơm đi, ăn xong rồi nói chuyện tiếp." Tô Nhược Mộng gắp một miếng tương qua(??) bỏ vào trong bát của Lôi Ngạo Thiên, ngay sau đó cúi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm.
Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc liếc nhìn Tô Nhược Mộng đang cúi đầu ăn cơm bên cạnh, khóe môi gợi lên độ cong vui thích. Nữ nhân này, nàng cảm nhận được tâm ý của mình, không những vậy còn hiểu rõ trái tim của bản thân mình?
Lần đầu tiên chủ động lấy lòng, một miếng tương qua làm hắn muốn ăn nhiều hơn, tâm tình tốt đẹp.
Ba người ở trong bầu không khí ấm áp ăn xong điểm tâm, Lôi Ngạo Thiên thấy Tô Nhược Mộng thu dọn bát đũa tới phòng bếp, liền nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tô thị, hỏi "Nhạc mẫu đại nhân biết thanh kiếm Long Khiếu này?"
Từ khi hắn vừa bước vào nhà, vẻ mặt của Tô thị liền trở nên có chút kỳ quái, trong thời gian ăn điểm tâm, bà cũng thỉnh thoảng liếc về phía hộp Tử Mộc. Độ nhạy bén của hắn luôn luôn hơn người, Tô thị khác thường, hắn không thể nào không phát hiện ra được.
Chỉ là hắn rất tò mò, nhạc mẫu đại nhân vì sao lại biết Long Khiếu kiếm trong sách cổ? Thân phận của bà làm cho hắn có chút ngạc nhiên, bởi vì quyển sách cổ kia không phải ai cũng có thể nhìn thấy.
"Nó thật là Long Khiếu kiếm?" Nghe được đáp án chân chính, Tô thị cũng bắt đầu không bình tĩnh.
Mặc dù bà không phải người giang hồ, thế nhưng đối với thanh kiếm Long Khiếu này cũng rất tò mò,trên sách cổ nó viết thần bí như vậy, mà nó lại mất tích hơn ba trăm năm. Trước kia bà thấy giới thiệu trong sách cũng đã một lần hoài nghi trên đời căn bản không có Long Khiếu kiếm, tất cả những gì viết về nó tất cả chỉ là do người ta thêu dệt lên.
"Phượng Minh Kiếm đâu?" Tô thị hỏi.
Trong lòng Lôi Ngạo Thiên không khỏi có chút thất vọng, hắn vốn cho là Tô thị sẽ biết tin tức về Phượng Minh Kiếm , không ngờ bà cũng hoàn toàn không biết.
"Không biết. Nhưng nhạc mẫu đại nhân tại sao lại biết Long Khiếu kiếm?"
"Nhìn thấy ở trong một quyển sách cổ, bởi vì trên sách cổ viết rất thần bí, cho nên ta bỏ ra chút thời gian nghiên cứu nội dung bên trong, nên với thứ này ấn tượng sâu hơn một chút." Tô thị đáp lại đúng sự thật, chỉ là đối với thân thế của mình và Tiểu Nhược Mộng, như cũ một chữ cũng không nói.
Lôi Ngạo Thiên cười cười, nói: "Nhạc mẫu đại nhân quả nhiên cùng người khác bất đồng."
"Long Khiếu kiếm xuất thế, chỉ sợ sẽ mang tới tai họa, Ngạo Thiên ngươi vẫn nên nhanh chóng luyện được Long Hành Thiên Hạ thì tốt hơn. Thôn Thanh Thủy không thích hợp cho ngươi để luyện kiếm pháp, theo ý ta,trước tiên ngươi nên về tổng đàn. Hôn sự của ngươi và Mộng nhi kéo dài thêm một thời gian nữa." Tô thị nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, thành tâm thực lòng đề nghị.
Luyện tập Long Hành Thiên Hạ cần một nơi vắng vẻ, bởi vì âm thanh rồng ngâm sẽ làm kinh sợ đến động vật,gia cầm ,hơn nữa trong quá trình luyện kiếm không thể để bị quấy rầy cần phải có cao thủ võ lâm bảo vệ bên cạnh, cho nên thôn Thanh Thủy cũng không thích hợp để hắn luyện tập kiếm pháp.
Bên cạnh hắn phải có không ít cao thủ, cho nên tổng đàn của Ma Giáo bọn họ là lựa chọn tốt nhất. Còn nữa, nếu để cho người biết Long Khiếu kiếm xuất hiện tại thôn Thanh Thủy, chỉ sợ sẽ mang đến cho thôn Thanh Thủy tai hoạ ngập đầu.
Trên sách cổ có nói, Long Khiếu xuất thế, thiên hạ vấn đỉnh( xảy ra tranh đoạt ngôi báu). Phượng Minh xuất thế, Long Phượng trình tường(tất cả ọi chuyện đều tốt đẹp).
Có lẽ tất cả đều là duyên phận, hoặc có lẽ là vận mệnh của tạo hóa.
Sững sờ một chút, Lôi Ngạo Thiên liền phục hồi tinh thần lại, hắn không nghĩ tới Tô thị đối với Long Khiếu kiếm lại quen thuộc như vậy,bà rất rõ ràng việc luyện tập Long Hành Thiên Hạ cần điều kiện và hoàn cảnh như thế nào.
Nhạc mẫu đại nhân của hắn thật sự là một nông phụ bình thường sao? Hắn rất hoài nghi, nhưng sẽ không để ý,chỉ là đơn thuần tò mò.
Hắn nhìn thấy trong đáy mắt Tô thị sự quan tâm cùng lo lắng, trầm ngâm một lát, giọng nói mang theo mùi vị thương lượng nồng nặc, "Nhạc mẫu đại nhân, luyện tập Long Hành Thiên Hạ cũng không phải một sớm một chiều có thể xong được.Nếu không ,chờ sau khi ta và Nhược Mộng thành thân,ta mang theo hai người quay trở về trên núi.Đến lúc đó ta luyện tập cũng không muộn.”
Hắn vừa không bỏ được Tô Nhược Mộng, cũng lo lắng cho an nguy của các nàng. Chỉ là, lo lắng của Tô thị cũng chính là lo lắng của hắn, Long Khiếu kiếm xuất thế, chỉ sợ sẽ rất nhanh sẽ lan truyền trong chốn giang hồ, cho nên hiện tại rời khỏi thôn Thanh Thủy sẽ không để cho người khác biết nó ra đời từ nơi đây. Thật ra thì đây cũng là một loại bảo vệ đối với thôn Thanh Thủy , dù sao còn có một thanh Phượng Minh kiếm vẫn chưa tìm ra, nếu để cho người khác biết chuyện này, chỉ sợ thôn Thanh Thủy sẽ bị người ta san ra bằng phẳng.
Đợi đến khi đó, Nhược Mộng cứ cho là không muốn không cuốn vào phân tranh trong giang hồ cũng rất khó khăn, giang hồ chính là như vậy, thân bất do kỷ.
"Ngươi trước hãy mang theo hộ pháp trở về, một khi ngươi chưa học được cách khống chế rồng Long Khiếu kiếm, ta sẽ không để cho Nhược Mộng cùng ngươi thành thân. Chỉ khi ngươi học xong Long Hành Thiên Hạ để có thể ẩn giấu được Long Khiếu kiếm ,đó mới là sự bảo hộ cho ngươi và Nhược Mộng .Ngươi nên biết Long Khiếu kiếm xuất thế sẽ gây nên những chấn động gì?"
Tô thị trực tiếp cự tuyệt, cũng phân tích nặng nhẹ trong chuyện này để hắn hiểu được rõ ràng.
Lúc này, nhẫn nại mới là cách bảo vệ tốt nhất.
Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô thị, chỉ cảm thấy trên người bà tản ra một cỗ hơi thở không giận mà uy, khiến cho hắn không thể thốt ra một chữ nào. Vì vậy, từ trước đến giờ Giáo chủ ma giáo cuồng vọng tự đại lần đầu tiên trong đời bị người khác uy hiếp thành công.
"Dạ, nhạc mẫu đại nhân. Tiểu tế nhất định sẽ dụng tâm học, nhanh chóng trở lại đón các người, ta sẽ lưu lại bốn hộ pháp ở chỗ này bảo vệ hai người. Long Khiếu kiếm xuất thế, ta muốn Phượng Minh cũng mau xuất hiện, bọn họ ở lại chỗ này, tối thiểu cũng có thể bảo vệ Phượng Minh Kiếm."
Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn, cũng là phương pháp hắn phải làm để bảo vệ hai mẹ con nàng.
Tạm thời rời đi là việc bắt buộc phải làm, cũng là bất đắc dĩ.
Ngược lại với Long Khiếu kiếm có đồ văn ghi lại(bức họa có chữ ), Phượng Minh Kiếm càng mang vẻ thần bí, nó không chỉ không có đồ văn ghi lại, mà cũng không ai biết nó từng xuất hiện qua ở đâu, có nguồn gốc từ đâu? Hình dáng ra sao ?
Nó giống như thật sự chỉ là một truyền thuyết, cho nên mọi người biêt đến sự tồn tại của Phợng Minh Kiếm hoàn toàn chỉ do từ Phượng Minh tùy tướng trong câu nói này mà suy đoán ra thôi.
"Ừ." Tô thị gật đầu đồng ý.
Một ngày này, Lôi Ngạo Thiên không cho Tô Nhược Mộng lý do chính xác, chỉ bảo nàng chờ hắn. Sau đó liền mang theo Đại, Ngũ, Thất hộ pháp rời thôn Thanh Thủy, lưu lại Tam ,Tứ, Lục, Bát bốn hộ pháp ở nhà họ Tô để bảo vệ hai mẹ con nàng.
Từ khi hắn rời đi, Tô Nhược Mộng lần đầu tiên phát hiện bản thân mình mệt mỏi buồn chán đi hơn phân nửa, không có hứng thú làm bất cứ chuyện nào.
Nàng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì bảo no rồi mà từ chối, lần trước nàng không vui vì hôn sự giữa bọn họ, chỉ là không muốn khiến bản thân mình cùng một nam nhân xa lạ cột chung một chỗ. Hiện tại, nếu mình cũng đã động lòng, nàng cũng sẽ không tỏ vẻ gượng ép, yêu thì yêu, không bỏ được hắn chính là không bỏ được hắn.
Tứ Đại Hộ Pháp đang khí thế ngất trời ở mảnh đất trống bên cạnh Tô gia xây dựng nhà gỗ, bọn họ là nam tử trai tráng, gian phòng trong Tô gia lại ít, cho nên vì danh dự phu nhân, bọn họ ở bên cạnh xây dựng phòng ốc cho mình.
Bọn họ có thể không để ý đến ánh mắt của người đời, nhưng mà bọn họ không thể không bận tâm thanh danh của phu nhân.
"Xây nhà thật không phải sở trường của chúng ta ,nếu không tìm người để làm công miễn phí thì sao?" Bát hộ pháp vứt cưa trên mặt đất, nổi giận ngồi khoanh chân thành vòng tròn trên tấm gỗ.
Tứ hộ pháp nhảy vèo một cái từ nóc nhà xuống, cười hì hì nói: "Lão Bát nói không có sai."
Lục hộ pháp hơi nhíu lông mày, trực tiếp dội cho bọn họ một xô nước lạnh, "Các ngươi nói xong thật dễ dàng, đi đâu để tìm người? Phu nhân nghiêm lệnh cho chúng ta không thể dùng vũ lực khi dễ người nữa, vừa rồi không để lão Lục đưa thuốc giải cho mấy người kia sao?”
"Lão Lục, ngươi thật quê mùa. Không phải chúng ta khi dễ bọn họ, mà là chính bọn họ cam tâm tình nguyện đến để giúp đỡ, như vậy cuối cùng phu nhân sẽ không nói được cái gì nữa đúng không?" Tam Hộ Pháp ngoảnh mặt, Bát hộ pháp trừng mắt nhìn, huynh đệ ba người lập tức hiểu rõ ý tứ của nhau.
"Ai. . . Các ngươi đi đâu vậy?" Lục hộ pháp nhìn ba người biến mất ở trước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu.