Tô Nhược Mộng hài lòng nhìn căn nhà gỗ hai tầng mới mọc lên, phía ngoài của tầng hai có một hàng lang rộng rãi, nhìn giống như ban công ở hiện đại, đứng tựa vào lan can, nàng có thể thu được toàn cảnh thôn Thanh Thủy vào mắt.
Gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc xõa xuống trước mặt, thoải mái không nói nên lời.
Nhà gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, trong nhà của họ cũng có thêm không ít đồ dùng, tất cả đều được chế thành từ gỗ thôi.
Tô Nhược Mộng thích nhất là những vật dụng bảo vệ môi trường như thế này.
Bọn họ còn còn phá bỏ hàng rào trúc ngăn cách giữa hai phòng, dùng những tấm ván gỗ cao bằng nhau để làm vách ngăn, trong sân còn làm thêm cho nàng một cái xích đu lớn.
Không ngờ Bát hộ pháp còn có bản lĩnh này, nghe nói nhà gỗ này là do hắn thiết kế. Càng khiến nàng không thể ngờ là, bọn họ lại để cho toàn bộ nam tử trong thôn tự mình tới cửa phụ giúp một tay để xây nhà.
Lúc đầu nàng còn tưởng rằng, thôn dân đều bị ép mới tới, sau đó mới biết bọn họ cũng có tiền công, chỉ có điều tiền công toàn bộ đều từ nhà lão Ổ mà ra.
"Phốc..." Nghĩ đến bộ mặt đau lòng hơn cả mẹ chết của lão Ổ, nàng không nhịn được bật cười.
Bọn họ cũng thật biết cách hành hạ người, vừa tới nhà lão Ổ, không nói hai lời đã đi thăm con cọp bị nhổ răng. Sau đó, chỉ vào con cọp có vẻ xanh xao, chất vấn tại sao lão lại để con cọp gầy đi?
Lão ta cũng đâu có muốn, con cọp này đã bị nhổ răng, lại cắt sạch móng vuốt. Nếu nó còn ham ăn được thì nó chính là thần hổ rồi.
Ép buộc người ta bỏ tiền công xây nhà, nếu không liền ném lão cho cọp ăn. Lão Ổ không thể không khuất phục dưới uy hiếp của bọn họ, đành phải tâm không cam tình không nguyện mà bỏ tiền, còn xin bọn họ đem con cọp đi.
Tam hộ pháp đang trang trí lại xích đu, nghe được tiếng cười của Tô Nhược Mộng, không nhịn được nhìn về phía Lục hộ pháp, nói: "Lão lục, ngươi xem phu nhân híp mắt cười như thế, có phải nàng đang nhớ tới Giáo chủ hay không?"
"Làm sao có thể? Nhớ Giáo chủ sao lại có bộ dạng này được? Khuôn mặt phu nhân không vặn vẹo, cũng không có cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt lại còn vui vẻ như vậy, nhất định không phải nghĩ tới Giáo chủ." Lục hộ pháp ngẩng đầu quan sát nàng một
cái, trực tiếp phản bác giả thuyết của Tam hộ pháp.
Bát hộ pháp từ trong phòng đi ra, đưa mắt trông về Tô Nhược Mộng ở phía xa, gật đầu một cái, nhìn Tam hộ pháp, nói: "Ta đồng ý với ý của Tam ca, phu nhân hiện giờ thật đúng là có chút giống với "Bằng lan hồn dục tiêu, tương tư vô xử tố*"."
* Tựa vào lan can thả hồn trôi, tương tư không biết kể cùng ai
Lục hộ pháp tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái: "Lão Bát, ngươi mau thu mấy từ ngữ văn vẻ đó của người lại đi, chúng ta đều là kẻ quê mùa, nghe không hiểu mấy câu thơ văn hoa đó đâu. Lẽ ra ngay từ đầu ngươi không nên tới Ma giáo làm hộ pháp, vậy thì biết đâu bây giờ ngươi đã được vào triều làm quan rồi."
"Làm quan? Ta còn khinh thường đó. Chúng ta bây giờ không phải đang làm quan ở Ma giáo hay sao, cần gì phải đi con đường gập ghềnh đó?" Bát hộ pháp nhíu chặt chân mày, vẻ mặt tương đối khinh thường.
Hắn đã không còn là tiểu tử ngốc nghếch năm đó nữa, không bao giờ.. ôm giấc mộng đền đáp triều đình nữa.
Tam hộ pháp nhìn Bát hộ pháp một cái, lại hơi liếc mắt nhìn Lục hộ pháp với vẻ trách cứ, sau đó cười to mấy tiếng, nói: "Ha ha! Bát đệ nói không sai, chúng ta ở Ma giáo cũng là quan gia dưới một người, trên vạn người. Ngày ngày đều vui vẻ tự tại, cần gì phải trải qua cái cuộc sống nhàm chán đó."
"Hắc hắc!" Lục hộ pháp ngượng ngùng cười theo.
Cẩn thận liếc mắt nhìn Bát hộ pháp, thấy hắn không quá để ý, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao các ngươi lại muốn làm hộ pháp của Ma giáo? Là Lôi Ngạo Thiên ép buộc các ngươi sao?" Tô Nhược Mộng nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng vô cùng tò mò vì sao họ lại gia nhập Ma giáo. Nhất là vừa nãy tài hoa của Bát hộ pháp đã khiến nàng kinh ngạc, có cảm giác hắn là một quân tử đầy bụng thi thư, chẳng biết tại sao giờ lại trở thành hộ pháp của Ma giáo?
Mấy ngày nay nàng âm thầm quan sát tứ đại hộ pháp này, mặc dù nhìn họ có vẻ cợt nhả, lêu lổng, nhưng bọn họ lại không giống với người bình thường. Có thể có vài người còn có thân phận khác với dân chúng bình thường, bởi vì, mặc dù bọn họ dùng vẻ ngoài lêu lổng để che giấu, nhưng khí chất con người không phải cứ cứ muốn giấu là có thể giấu được.
Có lúc, một câu nói, một động tác nhỏ cũng có thể bán đứng ngươi. Tô Nhược Mộng không phải là một thôn cô 17 tuổi, nàng là một phụ nữ 28 đã biết suy nghĩ thành thục, hơn nữa, dựa và kinh nghiệm của nàng ở thế kỷ 21, rất dễ thấy được bọn họ đang che giấu hành động của mình.
Tất cả bọn họ đều là cao thủ, lại tài hoa hơn người, người như vậy sao lại cam tâm tình nguyện gia nhập Ma giáo được chứ. Nhưng mà, sau khi nàng gặp được Lôi Ngạo Thiên, cách nhìn của nàng đối với Ma giáo cũng đã thay đổi từ lâu.
Hoặc giả, đây là biểu hiện của việc yêu ai yêu cả đường đi.
Chỉ có điều, nàng vẫn rất tò mò quá trình họ gia nhập Ma giáo.
Tam, Lục, Bát hộ pháp trăm miệng một lời lên tiếng: "Chúng ta đều là tự nguyện." Bọn họ nhìn dáng vẻ không mấy tin tưởng của Tô Nhược Mộng, trăm miệng một lời lần nữa: "Thua thì phải chịu, chúng ta đều là người biết giữ chữ tín."
Tự nguyện? Thua thì phải chịu? Đây rốt cuộc là có ý gì? Lòng hiếu kỳ của Tô Nhược Mộng đã hoàn toàn bị bọn họ vạch ra.
Tam hộ pháp nhìn dáng vẻ tò mò trên mặt Tô Nhược Mộng, đưa tay chỉ vào cái xích đu vừa trang trí xong: "Phu nhân, mời ngồi, huynh đệ chúng ta sẽ từ từ kể cho ngài nghe."
Tô Nhược Mộng khẽ vuốt cằm, ôn hòa cười một tiếng, từ từ đi tới, ngồi xuống, trong mắt lóe ra tia sáng tò mò.
"Năm đó, trên giang hồ có lời đồn đại, Long Khiếu kiếm đang ở Tử Long lĩnh. Ta và lão Tứ, lão Ngũ cũng rất tò mò Long Khiếu kiếm xếp hàng thứ nhất trong cổ tịch rốt cuộc có hình dạng thế nào? Cho nên đã liều lĩnh xông vào Tử Long lĩnh, Ma giáo có một quy củ bất thành văn đối với người bên ngoài, đó là phàm người nào xông vào địa bàn của Ma giáo, hoặc là đầu nhập dưới trướng Ma giáo, hoặc là liều lĩnh xông ra, người nào không chọn một trong hai cái đó, thì chỉ có thể chết ở Tử Long lĩnh."
"Cho nên, các ngươi không xông ra ngoài sao?" Tô Nhược Mộng nôn nóng hỏi.
Lục hộ pháp trợn trắng mắt, nói: "Trừ phi ngươi muốn chết, nếu không, người xông vào căn bản chỉ có thể chọn gia nhập làm môn hạ của Ma giáo, bởi vì, không ai có thể thắng được Giáo chủ."
"Lôi Ngạo Thiên lợi hại đến vậy sao?" Tô Nhược Mộng líu lưỡi, người nàng xem là nam tiểu thụ, lại có thể lợi hại đến vậy sao.
Nam nhân này thật biết giả heo ăn thịt hổ.
Tam, Lục, Bát hộ pháp đều nghiêm túc giật đầu: "Lợi hại, rất lợi hại, hết sức lợi hại!"
Võ công của Giáo chủ không phải cao bình thường thôi đâu, dõi mắt khắp thiên hạ này sợ rằng cũng không có mấy người có thể thắng được Giáo chủ. Lúc ấy bọn họ cũng rất khinh thường Ma giáo, lại càng không nguyện ý cùng bọn họ thông đồng làm bậy, nhưng mà, ba người bọn họ hợp sức cũng không đánh bại được người ta, cũng chỉ có thể chịu thua thôi.
Sau đó, bọn họ tận mắt được được những việc làm của Giáo chủ và Ma giáo, ngược lại bọn họ thấy mặc cảm, chuyện Ma giáo làm, rất nhiều danh môn chính phái cũng chưa chắc đã làm được. Dần dần, bọn họ chuyện từ xấu hổ, đến tin phục, đến bội phục, đến một lòng theo đuổi.
Hiện giờ, bọn họ tự hào vì mình là người của Ma giáo.
Tô Nhược Mộng nhìn nét sùng bái trên mặt bọn họ, tiếp tục truy vấn: "Vậy còn những hộ pháp khác?"
"Có khâm phạm triều đình, có cao đồ chính phái, có công tử nổi danh, có kỳ môn dị sĩ, còn ta là một đệ tử nho giáo một lòng muốn đền đáp triều đình." Bát hộ pháp tự giác tiếp nhận đề tài.
Tô Nhược Mộng lộ vẻ khiếp sợ, không ngờ hộ pháp Ma giáo lại có lai lịch lớn như vậy, nhiều người tài như vậy, nói vậy Ma giáo rất không tầm thường. Ngoài tin đồn giết người không chớp mắt được lưu truyền khắp nơi, nàng tin nhất định còn có những chuyện mà người khác không biết. Bằng không, sao những người này lại có thể một lòng đi theo như vậy?
"Ma giáo là một nơi tốt!"
"Cái gì?" Tam, Lục, Bát hộ pháp mở to hai mắt nhìn Tô Nhược Mộng đang cười tủm tỉm, sau đó lại nhìn nhau, vui vẻ nở nụ cười: "Phu nhân uy vũ!"
Giáo chủ phu nhân không hổ danh là người Giáo chủ nhìn trúng, quả nhiên không phải nữ tử bình thường. Nàng lại có thể nói Ma giáo là một nơi tốt, người bình thường chỉ cần nghe đến từ Ma giáo thôi là đã bị hù đến phát run, nhưng giáo chủ phu nhân của bọn họ không chỉ nét mặt thản nhiên, còn có thể làm cho Giáo chủ của bọn họ phải đầu hàng.
Càng ngày họ càng thích vị Giáo chủ phu nhân tương lai này rồi.
Bọn họ thấy may mắn khi Giáo chủ có thể tìm thấy được một nữ tử có thể cùng hắn sóng vai nhìn xuống thiên hạ. Trên thế giới này, không còn nữ tử nào có thể thích hợp với Giáo chủ hơn nàng. Giờ bọn họ mới hậu tri hậu giác hiểu được một đạo lý - Tình yêu tự có thiên ý.
"Sau này nhất định phu nhân sẽ thích nơi đó, nơi có có những người và những chuyện mà phu nhân không cách nào tưởng tượng nổi.