Giao Dịch Bạc Tỷ: Bán Thân Cho Huyết Lãnh

Chương 20: Chương 20




Sáng

Nguyệt Ân tỉnh dậy khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào khiến cô có chút đau đầu, vừa mới tỉnh dậy trên người chỉ là độc duy nhất một chiếc áo sơ mi của hắn, cũng không có nội y. Hạ bộ bên dưới bỗng chốc đau rát vô cùng, tuy đã được vệ sinh sơ qua nhưng mỗi lần cử động đều vô cùng đau xót, lại nhìn chỗ trống bên cạnh đã lạnh ngắt, cô khó khăn bước ra bên ngoài nhưng dáng đi đều phải khom khom và vô cùng buồn cười, gương mặt sau mỗi bước đi đều nhăn lại. Khó khăn lắm mới lết ra được đến phòng khách, gương mặt với con ngươi đen láy tô điểm cho đôi mắt chim ưng kia sự ngạo mạn của một kẻ ăn trên ngồi trước

Ngay trước mặt cô đây, Huyết Vân Phượng đã hoàn toàn thay đổi, không còn là nét ngông cuồng của mĩ thiếu niên hào hoa, trên người lúc nào cũng là bộ vest đen lịch lãm, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, mỗi hành động và cử chỉ đều khiến người khác phải dè chừng cùng ngưỡng mộ

Khác xa với bốn năm trước sau những trận cuồng nhiệt hoan ái của cả hai, hắn sẽ dịu dàng yêu chiều mà hỏi han cô đủ thứ, nhưng bây giờ có lẽ cái hắn cần chỉ là khoái cảm của xác thịt, sau một trận hoan ái cuồng nhiệt thì cả hai liền giống như kẻ xa lạ

"Quần áo của tôi đâu, đồ của tôi đâu hết rồi hả"

Nụ cười nửa miệng trên môi của hắn như minh chứng cho sự khờ dại của con thỏ trắng ngây thơ và vô cùng non nớt, ánh mắt nhìn cô đầy sự châm biếm và cợt nhả

"Đồ dơ hết rồi"

"Tôi thà mặc đồ dơ còn hơn là phải mặc trên người bộ đồ của anh đó, có biết không hả"

Hắn nhướng mày "Khẩu khí thật lớn, sao cô không nói rằng mặc vào rồi thì đằng nào chả phải cởi ra"

Nguyệt Ân bị hắn trêu đùa tức đến tím mặt, còn hắn mỗi lần nhìn cô mang bụng hỏa khí với mình rồi lại nụ cười sáng lạn luôn dành cho tên khốn khiếp Trần Thiệu Khiêm kia thì trong lòng lại bùng lên ngọn lửa ghen tức dữ dội

"Anh đừng có nằm mơ, ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng. Tôi đã thực hiện đúng như những lời mà anh nói rồi, từ nay trở về sau tôi với anh chúng ta hãy coi nhau như chưa từng quen biết đi"

"Haha…." hắn mỉm cười nụ cười trên khóe môi ngày càng đậm "Chỉ cần tôi muốn thì chẳng cần đoạn clip tôi vẫn sẽ khiến cho cô phải đồng ý làm tình nhân cho tôi. Cô có tin không"

"Ý anh là gì hả, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ đồng ý đâu, tên đốn mạt"

"Cô chắc không, Nguyệt Ân khi người mẹ già yếu bệnh tật của em đang phải nằm viện cấp cứu không rõ sống chết, đứa em nhỏ còn đang nợ môn vì không đủ tiền học phí. Cô có chắc không muốn dây dưa với tôi nữa không, Nguyệt Ân bé nhỏ"

"Anh…"

Đầu óc Nguyệt Ân dường như đã choáng váng, hốc mắt mỗi khi nhắc đến hoàn cảnh gia đình đều không kiềm lòng được vì cái nghèo khó đeo bám vì gánh nặng đồng tiền in đậm trên vai người con gái mới chỉ ngoài đôi mươi, làm một thì mang về mười mong sao mẹ và em có cuộc sống tốt hơn

"Hửm"

Chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi suy nghĩ của cô hắn đều có thể nhìn thấu, cô gái nhỏ nhưng rất kiên cường chỉ thích chịu đựng một mình mà không hề than vãn hay cầu xin sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Khi bản thân chưa bị đẩy vào đường cùng lòng tự tôn không cho phép cô bán rẻ lương tâm

"Khôngggg, anh đừng tưởng rằng có tiền anh sẽ quyết định được mọi việc" cô thẳng thừng từ chối rồi trong bộ dáng chỉ độc một chiếc áo sơ mi dài trùm mông của hắn bước từng bước nặng nề ra bên ngoài

Cô lên một chiếc taxi đúng lúc điện thoại lại rung lên màn hình hiển thị hai chữ Nguyệt Khanh chính là đứa em trai của mình

"Tiểu Khanh"

"Chị hai à" tiếng nức nở của Nguyệt Khanh khiến đáy lòng cô sục sạo lo lắng liền vội vàng hỏi dồn dập "Có chuyện gì sao, sao em lại khóc chứ hả. Đã xảy ra chuyện gì hả"

"Hức… hức, chị à, mẹ…. Mẹ phải cấp cứu rồi chị. Bây giờ tình hình đang diễn biến vô cùng tồi tệ, mẹ giấu không cho em nói với chị nhưng bác sĩ, bác sĩ… nói với em rằng bệnh tình của mẹ cần phải phẫu thuật gấp"

Nguyệt Ân như chết lặng, có lẽ cô đã khóc quá nhiều lần nhiều đến nỗi bây giờ những nỗi đau và bi kịch ập đến khiến Nguyệt Ân như chai lì về mặt cảm xúc đã không còn một chút cảm giác gì đó gọi là quá bất ngờ, chỉ là cô bất lực. Bất lực với chính bản thân khi không biết nên làm thế nào, chi phí cho mẹ quá lớn mà với một sinh viên mới ra trường còn đang ký hợp đồng với công ty thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cơ chứ

"Chị biết rồi, em hãy chăm sóc mẹ thật chu đáo. Chị sẽ thu xếp và trở về nhà sớm nhất có thể"

"Bác tài à, đưa tôi về đường Lục Hạ Tiên đi"

Tâm trạng của cô bây giờ vô cùng tệ, hoàn toàn không còn tâm trí để dành cho công việc. Áp lực về vấn đề tiền bạc đè nặng lên vai rồi những lời nói của Huyết Vân Phượng tất cả như đang bủa vây ám ảnh lấy tâm trí của cô gái trẻ

"Oắt con, em không đi làm sao" tin nhắn được gửi đến từ tổng giám đốc Trần Thiệu Khiêm

Cô chỉ xem lặng lẽ rơi nước mắt, rồi xóa đi. Cô ước gì bản thân mình được sống thoải mái một chút, được đi chơi cùng đồng nghiệp bạn bè vào buổi tối, được hẹn hò yêu đương cuộc sống tự do tự tại không phải suy nghĩ quá nhiều

Những tin nhắn của Trần Thiệu Khiêm liên tục được gửi đến, Nguyền Ân đến chiều cô chỉ rep lại anh bằng một câu "Em bận, nên em nghỉ hôm nay. Em đã nộp đơn xin nghỉ phép cho trưởng phòng rồi ạ"

Ngày hôm đó cô không đến công ty, trả lời tin nhắn với thái độ hờ hững lại khiến Thiệu Khiêm vô cùng lo lắng, cả buổi cứ đi đi lại lại đến cuối cùng đã không nhịn được mà đi xuống phòng tài vụ

"Ôi trời, tổng giám đốc sao anh ấy lại xuống văn phòng của chúng ta chứ"

"Cô mau làm việc cho tử tế một chút đi"

Tất cả mọi người ai cũng nín thở, Trần Thiệu Khiêm đơn giản chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống của Nguyệt Ân đã được dọn dẹp lại đồ đạc vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ trong đầu lại hiện lên hàng ngàn dấu hỏi

"Mễ Sam, cô lại đây" anh khẽ gọi Mễ Sam người hay đi cùng cô, cũng là người mà anh cho rằng thân thiết với cô hơn cả

"Tổng giám đốc gọi em" lần đầu được đứng trong phạm vi gần với Thiệu Khiêm khiến Mễ Sam có chút bồi hồi

"Cô có biết Nguyệt Ân tại sao lại nghỉ không"

"Dạ cái này em cũng không rõ nữa ạ vì em ấy cũng không nói với tôi"

Thiệu Khiêm có chút hụt hẫng, ánh mắt đượm buồn "Được rồi, cô vào làm việc đi. Làm tốt cuối năm tôi thưởng cho phòng tài vụ một chuyến đi du lịch nghỉ dưỡng"

"Dạ, em cảm ơn tổng giám đốc"

…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.