Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 1: Q.11 - Chương 1: BIỆT THỰ LÃNH GIA




Người nào khiến trái tim tôi rung động, người nào khiến tôi phải đau lòng

Người nào khiến tôi muốn dựa vào lòng

Người nào quan tâm đến từng giấc mơ của tôi, ai nói tiếng lòng tôi cho người biết, người nào khiến tôi phải cảm động

Liệu có cần cô không, chẳng phải hỏi nhiều nữa

Cô vẫn hồn nhiên lắm, nguyện vì người cô yêu

Đúng, là cô, người con gái nắm giữ trái tim anh!

Cô sẵn sàng dâng hiến mọi thứ

Vì người cô yêu…

*****

Biệt thự của Lãnh gia còn được gọi là biệt uyển Lãnh gia. Gọi là biệt uyển vì toàn bộ biệt thự được thiết kế theo phong cách Hy Lạp, có vườn hoa rộng lớn, những chiếc cột phong cách cổ điển thẳng tắp nhau, mỗi chiếc cột cao lớn có sắc màu trắng tinh khôi khiến người khác phải tán thưởng. Tỉ lệ cân xứng của những chiếc cột trong tòa biệt thự toát ra sự cao quý và cá tính càng khiến biệt uyển Lãnh gia như một tòa thành của một bậc vương tử, cao ngạo nhìn ra bốn hướng.

Tầm chạng vạng tối, xe chậm rãi tiến vào ngôi biệt thự. Thượng Quan Tuyền rất kinh ngạc, cô còn cho rằng mình đang tiến vào một tòa thành đẹp đẽ và cao quý, khắp nơi đều là sắc trắng tinh khôi khiến cảm xúc của cô như đang lơ lửng trên mấy tầng mây.

Lúc xe đi vào biệt thự, toàn bộ người làm đều đứng thành hai hàng, cung kính đón chào chủ nhân về nhà. Cơn gió thoảng qua khiến nơi này càng thêm vẻ xa hoa và tôn quý.

“Dục, đây là biệt thự Lãnh gia sao?”

Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình như bị nơi này hấp dẫn. Nơi này quá đẹp, ánh chiều tà chiếu những tia nắng nhàn nhạt bao phủ lên không gian toàn sắc trắng rộng lớn, dường như khiến cô hít thở không thông.

Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng nắm lấy vai Thượng Quan Tuyền, trả lời câu hỏi của cô: “Đúng, đây là biệt thự Lãnh gia cũng là nơi em sống sau này, thích không?”

“Ừm! Nơi này đẹp quá…”

Thượng Quan Tuyền gật gật đầu, từ tận đáy lòng tán thưởng, khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười tươi lộ lúm đồng tiền bên má giống như áng mây lững lờ trôi nơi chân trời xa xa khiến Lãnh Thiên Dục trong phút chốc thấy ngơ ngẩn.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung tuổi mỉm cười đầy thiện ý bước lên, giọng điệu cũng rất vui mừng: “Đại thiếu gia, cậu về rồi”.

Lãnh Thiên Dục vừa thấy bà, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng giảm bớt đi. Hắn bước lên phía trước, để cô đứng ở đó ngắm cảnh: “Dì Trần, lâu rồi không gặp, dì có khỏe không?”

“Sao có thể không khỏe được chứ? Cậu cũng thường xuyên không về, nhị thiếu gia cũng bận rộn chẳng thấy mặt mũi đâu, biệt thự Lãnh gia lâu lắm rồi chưa náo nhiệt như vậy”.

Dì Trần cố ra vẻ đang oán giận lên tiếng. Sau đó bà thấy cô gái thanh tú phía sau Lãnh Thiên Dục.

“Đại thiếu gia, cô gái này là…”. Dì Trần không nhịn được liền hỏi.

Cũng khó trách bà tò mò như vậy, tất cả mọi người trong biệt thự Lãnh gia đều biết cả đại thiếu gia và nhị thiếu gia chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà, nhưng hôm nay…

Lãnh Thiên Dục xoay người, giơ tay ra…

“Tuyền, lại đây!”

Giọng điệu đầy tình cảm của hắn khiến dì Trần vừa thấy kì quái lại vừa kinh ngạc. Bà nhìn chăm chú cô gái trước mặt mà đại thiếu gia đưa về.

Thượng Quan Tuyền nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình, trong lòng không biết tại sao lại như có dòng nước ấm róc rách chảy qua. Cô giơ tay lên nắm tay Lãnh Thiên Dục…

Bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô…

“Tuyền, ở biệt thự em có thể không biết nhiều người nhưng nhất định phải biết dì Trần. Dì là quản gia của Lãnh gia, đã làm việc ở đây được gần bốn mươi năm rồi!”. Trong lời nói của Lãnh Thiên Dục hàm chứa sự tôn trọng và kính yêu với dì Trần.

Thượng Quan Tuyền đi lên phía trước, nhìn dì Trần, khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười tươi: “Dì Trần, chào dì, cháu là Thượng Quan Tuyền, rất vui được gặp dì”.

Dì Trần thấy cô gái này vừa xinh xắn vừa lễ phép như vậy, bà cười đến không khép miệng lại được. Bà cầm tay Thượng Quan Tuyền, trong mắt ngập tràn sự yêu mến: “Cô Thượng Quan, cô xinh đẹp quá. Đúng rồi…”

Bà cố ý ra vẻ thần bí, nói nhỏ vào tai Thượng Quan Tuyền: “Cô là người phụ nữ đầu tiên đại thiếu gia đưa về nhà”.

Thượng Quan Tuyền nghe xong, không biết tại sao mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên. Cô xấu hổ nhìn dì Trần, không biết phải nói gì.

“Cô Thượng Quan, hai người quen nhau như thế nào vậy? Cậu ấy chẳng nói gì cho tôi biết cả, thật là…”. Dì Trần như một người mẹ đang nhẹ giọng quở trách Lãnh Thiên Dục.

“Dạ? Như thế nào là như thế nào cơ?”

Thượng Quan Tuyền nghe dì Trần hỏi vậy, cả người hơi run lên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cô bất lực nhìn Lãnh Thiên Dục. Đúng vậy, cô chưa từng hỏi hắn vấn đề này.

“Sao vậy?”. Dì Trần thấy Thượng Quan Tuyền hơi kì lạ, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc.

“Dì Trần, hôm nay Tuyền vừa mới xuất viện cho nên giờ hẳn là rất mệt rồi, về phòng trước đã”. Lãnh Thiên Dục kéo vai Thượng Quan Tuyền, trên môi nở nụ cười nói với dì Trần.

“Được, được, tôi đã cho người dọn phòng rồi, đi vào mau thôi”. Dì Trần cũng tinh ý nên không hỏi nhiều nữa.

Biệt thự to như một cái mê cung, Thượng Quan Tuyền ngây ngốc để Lãnh Thiên Dục nắm tay mình, dường như sợ không cẩn thận cô sẽ đi lạc mất.

“Dục…”. Thượng Quan Tuyền nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng gọi.

“Ừ?”. Lãnh Thiên Dục cất tiếng trầm thấp: “Sao vậy?”

Thượng Quan Tuyền nhìn thấy có rất nhiều làm đi theo phía sau, trước mặt là dì Trần đang dẫn đường. Cô cắn cắn môi hỏi: “Ở đây có ai ở không?”

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục hơi tối xuống nhưng vẫn trả lời: “Đây là nhà cũ của Lãnh gia. Anh, Thiên Hi và em gái của anh trước đều ở đây nhưng giờ thì phần lớn thời gian chỉ có mấy người làm ở. Anh bận nhiều việc nên thường không về, Thiên Hi cũng hay phải bay đi các nước nên chỉ ở biệt thự riêng của nó, còn em gái anh thì vừa mới tốt nghiệp đại học, đang đi du ngoạn mấy nơi trên thế giới”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.