Quán cafe, bệnh viện Ward
Bản thân bệnh viện Ward là một bệnh viện rất danh tiếng nên không thể thiếu nơi uống cafe hết sức cao nhã. Tiếng nhạc du dương réo rắt vang lên,
trong đây gần như không có ai cả, chỉ có hai người đàn ông đang ngồi gần cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cùng ngồi đối diện với nhau ở nơi công cộng thế này. Hai người không phải vì điều gì khác mà chính là muốn giúp Thượng Quan Tuyền mau chóng khôi
phục lại trí nhớ.
Người nhân viên nhanh chóng đưa cafe thượng hạng lên, hơi cúi người đặt xuống trước mặt hai người đàn ông.
“Thật không thể ngờ rằng hai kẻ thù địch như anh và tôi lại có thể cùng ngồi
đây uống cafe!”. Lãnh Thiên Dục chậm rãi khuấy café, đôi mắt rất bình
tĩnh, giọng điệu cực kì lạnh nhạt.
“Người ta gọi đó là sự đời khó lường, là địch hay là bạn chẳng thể phân rõ ràng được”. Niếp Ngân nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
“Là địch thì tôi thừa nhận, nhưng là bạn? Hừ, cả tôi và anh đều chẳng bao
giờ nghĩ vậy”. Ánh mắt Lãnh Thiên Dục dần lạnh đi, trào phúng nói một
câu.
“Cũng giống nhau cả thôi, cả tôi và anh đều là người
lạnh lùng không nhân tính, tàn nhẫn muốn giết chết đối phương”. Niếp
Ngân cực kì tao nhã bưng tách café lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi nói.
Những lời này của hắn chẳng khiến Lãnh Thiên Dục tức giận, khuôn mặt cương nghị chỉ chìm trong yên lặng.
“Trên đời này, kẻ muốn giết tôi không thiếu, người hận tôi lại càng nhiều đến vô kể. Cũng như tôi hận đến mức muốn giết chết anh để báo thù cho cha
mẹ, nhưng mà tôi lại cực kì hứng thú với việc tại sao anh hận tôi đấy”.
Niếp Ngân không khó để nghe ra ý tứ trong lời nói của Lãnh Thiên Dục, hắn
mỉm cười: “Lãnh tiên sinh đừng quên tôi là một đặc công, giết anh chỉ là một trong rất nhiều nhiệm vụ mà thôi”.
“Vậy à? Tổ chức các anh thực hiện nhiệm vụ theo kiểu trao qua đổi lại cũng chẳng sao!
Nhưng mà…”
Lãnh Thiên Dục nhíu mày, lạnh lẽo phóng ánh mắt về phía Niếp Ngân đang ngồi
đối diện rồi nói: “Lòng hận thù của anh với tôi rõ ràng đã vượt qua phạm vi của nhiệm vụ. Cho nên tôi rất tò mò, rốt cuộc là vì chuyện gì mới
khiến anh sống chết phải giết được tôi”.
Đáy mắt Niếp Ngân
lóe lên tia khác thường, sau đó hắn chậm rãi mở miệng nói: “Lý do chỉ có vậy, Lãnh tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi”.
Lãnh Thiên Dục
nhếch môi cười lạnh lẽo, không nhanh không chậm lên tiếng: “Lý do để anh giết tôi thì có rất nhiều, nhưng trong đó có một lý do mà anh rõ nhất,
cũng là lý do khiến anh khó chịu nhất”.
“Tôi không hiểu ý của Lãnh tiên sinh”. Nụ cười tao nhã của Niếp Ngân dần lạnh đi.
“Tôi thấy không phải Niếp tiên sinh không rõ, mà là sợ phải thấy rõ”.
Lãnh Thiên Dục cười lạnh một tiếng, hắn không khó phát hiện ra khí lạnh đang tản ra từ người Niếp Ngân, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ điều Niếp tiên sinh
không chịu được nhất là… tự tay dâng người con gái mà anh dồn bao tâm
huyết để bồi dưỡng cho người đàn ông khác, tôi nói không sai chứ?”
Niếp Ngân nghe vậy, trên vầng trán nhăn lại mấy nếp nhăn. Nhưng cũng chỉ
thoáng qua mà thôi, ngay sau đó hắn dần thả lỏng, đem cảm xúc phức tạp
che đi…
“Thượng Quan Tuyền là thuộc hạ tâm đắc nhất của tôi.
Tôi muốn nhắc Lãnh tiên sinh một chút, lời nói dối của anh cũng hơi quá
đáng đấy. Thượng Quan Tuyền chỉ là tạm thời mất trí nhớ mà thôi, tuy
không biết anh nói anh là vị hôn phu của Tuyền là có ý gì, nhưng… chuyện gì cũng phải có chừng có mực thôi”.
“Cám ơn Niếp tiên sinh
đã nhắc nhở. Theo cách làm việc của tôi từ năm mười tám tuổi tới giờ,
tôi chưa bao giờ giải thích cho ai cả. Vậy nên sau này Thượng Quan Tuyền sẽ phản ứng thế nào thì trong lòng tôi hiểu rõ nhất! Tôi không hiểu sao Niếp tiên sinh lo lắng thế mà lại có thể lấp liếm lời nói dối của tôi
như vậy!”. Lãnh Thiên Dục gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt rất bình
tĩnh.
Niếp Ngân nhíu mày… đôi mắt đen nheo lại…
Lãnh Thiên Dục nhếch môi cười: “Anh đừng quên, Thượng Quan Tuyền sẽ tính toán với anh chuyện của Bùi Tùng!”
Lời nói của hắn khiến ánh mắt Niếp Ngân trầm xuống. Hắn lập tức cười lạnh
nói: “Không hổ là ngài lão đại, chẳng thể qua mắt được anh chuyện gì”.
“Đâu có! Niếp tiên sinh quá khen rồi, Lãnh mỗ cũng chỉ là người bình thường
thôi, cũng có một cái đầu và hai con mắt thôi mà. Dù tôi có ba đầu sáu
tay thì có những chuyện ở sau lưng làm sao tôi biết hết được, đúng
không?”
Lãnh Thiên Dục nói một câu đầy hàm ý, đôi mắt chim
ưng cũng hơi nheo lại, toát ra những tia lạnh như vũ khí hạt nhân khiến
người khác sợ hãi.
“Nếu chúng ta đều đã biết rõ vậy thì tôi
cũng chẳng cần phải vòng vo tam quốc làm gì. Cả tôi và anh đều biết con
chip đang ở trong tay của Tuyền, muốn lấy được con chip thì phải khiến
cô ấy khôi phục lại trí nhớ. Hơn nữa… tôi thấy Lãnh tiên sinh muốn mau
chóng có được con chip kia, cho nên… tôi đây không thể rời khỏi Tuyền”.
Niếp Ngân dứt khoát lên tiếng.
“Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ cần Tuyền nhìn anh là sẽ nhớ ra mọi chuyện?”. Rõ ràng Lãnh Thiên Dục cực kì ghét mấy lời vừa rồi của Niếp Ngân.
“Ít nhất thì tôi khiến cô ấy có cảm giác quen thuộc”. Niếp Ngân châm chọc.
Bàn tay Lãnh Thiên Dục đột nhiên nắm chặt lại…
“Hy vọng anh sẽ tìm được một cách thích hợp. Nhưng tôi nhắc anh một câu,
đừng hy vọng sẽ mang Tuyền đi, hôm nay cô ấy sẽ xuất viện, về ở tại biệt thự của Lãnh gia!”
“Tùy anh!”. Niếp Ngân chẳng hề ngăn cản, chỉ buông ra một câu như vậy.
Hai người đàn ông đều ưu tú và xuất sắc, tuy mỗi lời nói và việc làm đều có ngầm ý muốn hãm hại đối phương nhưng vì trường hợp đặc biệt nên có hận
đến mức nghiến răng nghiến lợi thì cũng không ra tay đấu nhau.
Nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin và tự đắc của Niếp Ngân, trong lòng Lãnh Thiên
Dục dâng lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt. Hắn là đàn ông, đương nhiên
có thể nhìn ra tấm lòng của Niếp Ngân với Thượng Quan Tuyền, mà Thượng
Quan Tuyền cũng ỷ lại vào hắn. Chẳng lẽ người quan trọng nhất mà cô nhắc đến… là Niếp Ngân?
Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Dục cảm thấy trái tim đột nhiên đau xót!