Ta vì oán hận kiếp trời còn lưu lại, kiếp này xin trả lại bằng ân tình
Hồng trần bụi bặm đầy trời, tình yêu sao quá cô đơn
Người tới theo lời hẹn kiếp trước, kiếp này muốn hóa giải hiểu lầm
Trong mộng ta và người còn mặn nồng, mà nỗi đau vẫn còn đây
Lệ tràn khóe mi…
***
Lãnh Thiên Dục ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô rồi cất giọng lạnh lẽo: “Cô cười gì?”
Trong mắt Thượng Quan Tuyền toàn là vẻ khinh thường và châm chọc: “Hôm nay
rốt cuộc tôi cũng đã biết, “lão đại” chẳng qua cũng chỉ là con chuột
nhắt nhát gan mà thôi”.
Lãnh Thiên Dục uể oải nâng người dậy, tạm thời cho Thượng Quan Tuyền chút không gian, nhưng vẻ quỷ quyệt lại kín
đáo ẩn núp sâu đôi mắt thâm sâu: “Cô còn muốn đánh cược cùng tôi nữa?”
- Đúng! – Thượng Quan Tuyền quả quyết đáp lời.
Lãnh Thiên Dục từ từ đứng dậy, thong thả sửa sang lại áo sơ mi trên người.
- Tốt, hôm nay tôi cũng muốn xem sát thủ đặc công không có dụng cụ hỗ trợ sẽ làm thế nào để trốn thoát từ tầng mười chín.
Đáy mắt Thượng Quan Tuyền lướt qua tia đắc ý. Cô ngồi dậy, nhanh chóng cài
lại cúc áo, sau đó đi tới trước cửa sổ sát đất, lớn tiếng nói: “Chúng ta đánh cược, trong vòng mười phút nếu tôi chạy thoát ra khỏi đây, anh
không được phá đám tôi nữa, nếu tôi thất bại, tùy anh xử lý”.
Gương mặt tuấn tú như điêu khắc của Lãnh Thiên Dục vẫn hờ hững như cũ, đôi
mắt thâm thúy cũng không nhìn ra đang suy nghĩ gì. Hắn lên tiếng:
“Được”.
Hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, đang ở trên tầng cao như
vậy, rốt cuộc cô sẽ làm thế nào để thoát ra ngoài. Trên đời này người
đám đánh cược với hắn cũng chỉ có mình Thượng Quan Tuyền cô mà thôi.
Thượng Quan Tuyền hớn hở, không nói gì nữa, cô biết chỉ cần Lãnh Thiên Dục đã
nói ra, tất sẽ không đổi ý, giờ phải nghĩ ra biện pháp an toàn để thoát
khỏi nơi này trong mười phút.
Cô đi tới trước cửa sổ rồi nhìn
xuống dưới, sau đó ánh mắt giống như tia X-quang quét một vòng căn
phòng. Khi nhìn đến ga giường xa hoa, cô khẽ nhếch lên một nụ cười.
Sau đó, Thượng Quan Tuyền bước nhanh đến bên giường, dùng sức kéo ga giường ra.
Lãnh Thiên Dục nãy giờ giống như một con báo nguy hiểm đang ẩn núp, khi thấy cảnh tượng trên, đôi mày rậm chau lại: “Thượng Quan Tuyền, cô không
ngốc đến mức dùng ga giường thả xuống dưới để thoát khỏi nơi này chứ,
đây là tầng mười chín đấy”.
Thượng Quan Tuyền hừ lạnh một tiếng,
cô chẳng buồn trả lời Lãnh Thiên Dục, chỉ xé ga giường ra. Đôi mắt to
trong veo đầy tỉnh táo, cô nhìn Lãnh Thiên Dục, đôi môi anh đào hé mở:
“Lãnh Thiên Dục, anh mà đánh cược với tôi, vĩnh viễn chỉ có thua mà
thôi”.
Sau đó, đang lúc Lãnh Thiên Dục nhìn chăm chú, cô không
buộc những tấm ga giường bị xé rách vào nhau mà cuốn chúng vào hai bàn
tay.
Mi tâm Lãnh Thiên Dục nhíu chặt lại.
Đúng lúc này,
Thượng Quan Tuyền chậm rãi há miệng ra. Răng của người bình thường chỉ
có ba mươi hai cái, nhưng sát thủ đặc công lại có ba mươi ba cái, cái
răng kia chính là một loại vũ khí đỉnh cao, sát thủ đặc công trong
trường hợp bất đắc dĩ mới phải dùng tới thứ vũ khí này.
Thượng
Quan Tuyền chậm rãi rút từ cái răng thứ ba mươi ba ra một sợi dây dài.
Đây không phải là sợi dây bình thường, nó có độ đàn hồi rất cao, đây
cũng chính là nguyên nhân Thượng Quan Tuyền cuốn ga giường vào tay mình.
Khi cô lấy sợi dây ra, sắc mặt Lãnh Thiên Dục trở nên xanh mét.
Thượng Quan Tuyền! Lúc hắn thấy sợi dây kia, cuối cùng hắn cũng đã biết nguyên nhân khiến cô tự tin như vậy. Cô gái chết tiệt này, hắn không nghĩ tới
cô không chỉ giấu vũ khí trong quần áo mà còn giấu trong miệng nữa.
Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng mở cửa sổ ra rồi tay vung xuống.
Sợi dây trong tay cô được bắn ra, bay thẳng tắp về hướng tòa nhà đối diện, sau đó cắm chắc chắn cố định vào đó.
Ngọn gió lướt qua làm mái tóc dài của Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng tung bay khiến vẻ đẹp của cô càng thêm phần hoàn mỹ.
- Lãnh Thiên Dục, chịu thua đi! – Khi nói xong câu đó, cả người cô giống
như một con chim, cô dùng ga giường cuộn trong tay đu lên dây, bóng hình bay trong không trung càng ngày càng xa.
Khi chỉ còn cách mặt
đất khoảng bốn năm tầng, Thượng Quan Tuyền đột nhiên nhảy một cái, sau
đó vững vàng nhảy xuống nóc một chiếc xe tải đang chạy trên đường.
Thượng Quan Tuyền đã an toàn thoát khỏi nơi đó, nhưng cô không quên quay đầu
nhìn lên. Khi thấy bóng dáng Lãnh Thiên Dục sừng sững đứng ở bên cửa sổ, cô cười lạnh một cái, sau đó giơ ngón cái lên rồi chậm chậm quay ngược
xuống.
Giống hệt như lần đầu tiên cô khiêu khích Lãnh Thiên Dục.
Rầm, Lãnh Thiên Dục đập mạnh tay vào cửa kính, lớp kính thủy tinh công
nghiệp rơi xuống vỡ tan, đôi mắt đen càng thêm âm trầm đầy nguy hiểm.
- Nghe cho rõ đây, dù có phải lật tung cả thế giới này lên cũng phải đưa
Thượng Quan Tuyền về đây cho tôi! – Lãnh Thiên Dục cầm điện thoại, giọng điệu lạnh lẽo như đến từ địa ngục ra lệnh.