Lãnh Thiên Dục tức
giận, không hề chứng kiến được cảnh tượng còn kinh sợ hơn sắp xảy ra.
Khi Thượng Quan Tuyền an toàn nhảy lên nóc xe tải, ở phía xa, một khẩu
súng lạnh lùng đang nhắm về hướng cô.
Sau ống ngắm bắn là một đôi mắt lạnh lẽo. Sau đó, ngón tay di chuyển, dứt khoát bóp cò.
Xe tải đang đi thẳng vì tránh một chiếc xe khác liền đột ngột chuyển hướng…
- A… – Thượng Quan Tuyền chợt cảm thấy một cơn đau đớn truyền đến từ đầu
vai, theo hướng xe lắc, cả người cô ngã xuống dưới khoang để hàng trong
xe.
Tay bắn tỉa ở phía xa vung tay đấm mạnh xuống, thời cơ giết
người tốt nhất đã bỏ lỡ. Nếu không phải chiếc xe kia đột ngột chuyển
hướng, viên đạn chắc chắn sẽ xuyên thẳng vào tim Thượng Quan Tuyền.
Trong một góc xe hàng, đầu vai Thượng Quan Tuyền túa máu, nỗi đau đớn khiến
cô không đứng dậy nổi. Cô không biết xe đã đi bao lâu, chỉ thấy khung
cảnh bên ngoài ngày càng vắng vẻ.
Thượng Quan Tuyền cố gắng đè
giữ vết thương, giúp cho máu không chảy ra nữa, cả người cô bây giờ
không có vũ khí hay đồ dưỡng thương nào, chỉ có thể cố gắng gượng.
Cơn đau đớn khiến trong lòng Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảm thấy phẫn hận. Lãnh Thiên Dục, anh quả là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, đã sớm sai người…
Không được, cô không thể cho bất kì ai nhìn thấy mình trong bộ dạng này,
những người như cô tuyệt đối không thể yếu đuối. Nghĩ tới đây, Thượng
Quan Tuyền cố nhịn đau, khi xe đi ngang qua một khu rừng, cô cắn răng,
từ trên xe nhảy xuống.
- Đau quá!
Mặt đất lạnh như băng
càng kích thích vào vết thương bị đạn bắn trên đầu vai, cô lảo đảo đi
vào trong rừng, gương mặt tuyệt mỹ giờ càng tái nhợt, cơn đau đớn kịch
liệt truyền đến, rốt cuộc cô cũng ngất đi.
Máu, nhuộm đỏ mặt đất…
***
Trong không khí có mùi thơm ngát thoang thoảng của trái cây làm người ta thấy dịu nhẹ, thứ mềm mại dưới lưng càng khiến người ta muốn chìm đắm trong
đó.
Vậy mà…
Thượng Quan Tuyền dần mở mắt, trong chốc lát
cô cảm thấy mình bị một hơi thở mát mẻ bao quanh, đôi mắt lạnh như băng
dần ấm áp lên.
Đây là nơi nào?
Cô nhìn bốn phía, thấy gian phòng này được sắp xếp đơn giản mà sạch sẽ, thiết kế có phần mạnh mẽ
nhưng cũng không hề mất đi nét nhu hòa, đèn thủy tinh chiếu sáng nói cho cô biết hiện tại đã là ban đêm.
Đây rõ ràng là một nơi xa lạ, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cô có cảm giác thư thái.
Thượng Quan Tuyền muốn ngồi dậy…
- A… – Cơn đau truyền đến từ bả vai làm Thượng Quan Tuyền kêu lên một
tiếng. Cô nhìn xuống đầu vai, nơi đó đã được quấn băng gạc, rõ ràng vết
thương đã được người khác xử lý.
Là ai? Chủ nhân của căn phòng này rốt cuộc là người nào?
Thượng Quan Tuyền đang mải suy nghĩ, cửa phòng được đẩy ra.
Thân hình một người đàn ông xuất hiện. Anh ta có dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt.
Đáy mắt Thượng Quan Tuyền thoát qua tia giật mình kinh ngạc.
Là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người rất đẹp trai!
Khuôn mặt anh ta rất anh tuấn, sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen được cắt tỉa
gọn gàng, cả người mang đến một cảm giác thong dong tao nhã, vậy mà…
Thượng Quan Tuyền híp mắt lại, cô ngạc nhiên phát hiện khí khái của anh ta cực kì giống một người.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, anh ta đã thấp giọng lên tiếng: “Vết thương
của cô không nhẹ, cô nên cố gắng không động đến vết thương”.
Sau đó, anh ta mím chặt môi, thoạt nhìn có vẻ là người phóng khoáng, không ngờ lúc nghiêm mặt lại mang đến cảm giác nghiêm nghị.
- Anh… đã cứu tôi? – Giọng nói của Thượng Quan Tuyền hơi khàn khàn, thân thể suy yếu.
Người đàn ông không trả lời ngay cô, anh ta hứng thú nhìn gương mặt nhỏ nhắn
tái nhợt của cô rồi nói: “May mà lúc đó xe tôi đi ngang qua, nếu không
cô có chảy hết máu cũng chẳng ai phát hiện ra”.
Thượng Quan Tuyền quan sát khuôn mặt của người đàn ông, phát hiện anh ta không có ác ý,
sau đó mới từ tốn hỏi: “Cám ơn, đây là đâu?”
- Nhà của tôi! – Anh ta tao nhã đưa một cốc nước ấm cho Thượng Quan Tuyền, sau đó thấp giọng nói – Uống đi, thứ này tốt cho cô!
Thượng Quan Tuyền nhìn bàn tay thon dài mà to lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn vào
đôi mắt vừa thâm thúy vừa dịu dàng, rồi lấy thuốc uống vào.
Người đàn ông thấy bộ dạng của cô, không nhịn được mà nói: “Quả một cô gái
thú vị, ngay cả là thuốc gì cũng không biết mà cứ thế uống luôn?”
- Nếu như anh muốn giết tôi thì cũng chẳng cần thiết phải tốn công như vậy! – Thượng Quan Tuyền tỉnh táo đáp lời.
Ánh mắt người đàn ông lóe lên tia tán thưởng, anh ta tò mò hỏi: “Rất nhiều người muốn giết cô à?”
Trên mặt Thượng Quan Tuyền thoáng qua nét bi thương rồi nhanh chóng biến
mất, sau đó cô thản nhiên mở miệng: “Ít nhất cũng có rất nhiều người
không hy vọng tôi sống”.
Anh ta nhìn chăm chú Thượng Quan Tuyền
một lúc lâu, sau đó từ từ xòe tay ra, dưới ánh đèn thủy tinh, viên đạn
lóe lên sáng bóng: “Đường kính 22mm. Loại đạn này dù bắn ở tầm xa cũng
có thể xuyên qua ba lớp áo chống đạn, xem ra kẻ giết cô hận cô đến tận
xương tủy”.
Thượng Quan Tuyền nghe những lời này, đáy mắt nổi lên tia cảnh giác: “Rốt cuộc anh là ai?”