Đối mặt với người đàn
ông này, Thượng Quan Tuyền có vài phần kính trọng, nhưng không thể không đề phòng. Một người đơn giản chắc chắn sẽ không hiểu rõ về súng ống đạn dược như thế.
Người đàn ông nhếch mép hết sức quyến rũ, anh ta cố ý hỏi: “Cô muốn biết tên tôi hay là nghề nghiệp của tôi?
- Anh hiểu rõ ý tôi mà! – Thượng Quan Tuyền nói chuyện xưa nay luôn thẳng thắn, không vòng vo tam quốc.
Người đàn ông tao nhã đứng dậy, đi tới bên quầy rượu được thiết kế tinh xảo,
vừa nhàn nhã điều chế một ly cocktail vừa điềm nhiên nói: “Cô yên tâm,
tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi”.
- Bác sĩ? – Thượng Quan Tuyền hơi chau mày, lại nhìn đến vết thương đã được băng bó rất chuyên nghiệp của mình.
- Bây giờ bác sĩ cũng hiểu rõ về những thứ này sao? – Giọng điệu vốn lạnh như băng giờ có chút thay đổi, cô cảm giác người đàn ông trước mặt rất
ấm áp.
Anh ta cười to: “Thỉnh thoảng tôi cũng gặp những trường hợp bị đạn bắn như vậy cho nên nhớ rõ thôi”.
Ngay sau đó, anh ta giơ ly cocktail về phía Thượng Quan Tuyền nói: “Có muốn nếm thử chút tài lẻ của tôi không?”
Chất lỏng sóng sánh trong ly rượu tựa như đóa hoa ban xinh đẹp đang nở rộ,
hấp dẫn đến mức hai mắt Thượng Quan Tuyền như đắm chìm trong đó. Cô vừa
định gật đầu, đột nhiên…
Bầu trời đêm đen kịt bỗng lóe lên một tia sáng, ngay sau đó, tiếng sấm vang dội tựa như một con quái thú đang gầm thét vang lên.
Cả người Thượng Quan Tuyền run lên, cô ngồi bật dậy.
Ánh mắt người đàn ông hiện vẻ kinh ngạc, anh ta thấp giọng hỏi: “Cô… sao thế?”
- À, không có gì! – Thượng Quan Tuyền theo phản xạ trả lời, sau đó vội
vàng nói: “Cám ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi muốn rời khỏi nơi này ngay”.
Nói xong, cô đứng lên đi ra cửa.
- Này… – Người đàn ông kéo tay cô, nói – Bên ngoài trời đang mưa, hơn nữa lại tối như vậy….
- Tôi quen rồi! – Thượng Quan Tuyền ngắt lời khuyên của anh ta.
Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Như vậy đi, nếu cô
không muốn ở lại đây thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, cô muốn đi đâu,
tôi đưa cô đi”.
Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt chân thành của người đàn ông, đôi mắt ấy ánh lên tia lo lắng. Sau đó cô cụp đôi mắt
đang run rẩy xuống, nói: “Không cần, cám ơn anh”.
Sau đó, cô nở nụ cười, rút tay ra chuẩn bị đi ra ngoài.
- Chờ một chút! – Người đàn ông cất tiếng nói ôn hòa gọi Thượng Quan
Tuyền, sau đó đi vào một phòng khác. Khi anh ta đi ra, trong tay cầm một chiếc áo mưa trong suốt.
- Mặc cái này vào đi, nếu không vết
thương của cô gặp nước sẽ bị nhiễm trùng! – Người đàn ông vừa khoác áo
mưa lên người Thượng Quan Tuyền vừa dặn dò.
- Đúng rồi, còn cái này nữa, cô cầm lấy đi! – Anh ta lấy một xấp tiền dày nhét vào túi áo của cô.
- Không… anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, cái này tôi không thể nhận! –
Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất ngượng ngùng, vội vàng từ chối.
-
Cầm đi, tôi cũng không muốn thấy bệnh nhân của mình lang thang trên
đường hay trong rừng đâu! – Giọng điệu dù nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm
khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
Trái tim Thượng Quan
Tuyền không khỏi loạn nhịp, bởi vì giọng điệu uy nghiêm này khiến cô nhớ tới một người, mà người này lại chính là… Lãnh Thiên Dục!
- Cám
ơn anh! – Cô hơi mất tự nhiên nói một câu, người đàn ông này dù chỉ giơ
tay nhấc chân thôi cũng mang đến cảm giác ấm áp khiến cô hơi cảm động.
Người đàn ông nhíu đôi mày rậm: “Tối nay cô nói nhiều tiếng cám ơn quá đấy
nhé. Cầm cái này đi, lúc nào liên lạc với tôi cũng được”.
Một tờ danh thiếp viền vàng được đưa ra trước mặt cô, Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cầm lấy.
Nhìn lướt qua những thông tin không cần thiết, cô nhìn thẳng vào tên: Bác sĩ – Thiên Hi.
Cái tên này…
Thượng Quan Tuyền không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cô bỏ danh thiếp vào túi áo,
cắn môi nói: “Rất vui được gặp anh, cũng cám ơn anh đã cứu tôi, sau này
nhất định tôi sẽ báo đáp, giờ phải tạm biệt anh rồi”.
Nói xong cô liền rời đi.
Nhìn bóng lưng cô gái khuất dần trong bóng đêm, Thiên Hi nhẹ nhàng cười một
tiếng. Cô gái này quả thật rất thú vị, nếu được làm bạn với người như
thế hẳn sẽ rất tuyệt.
***
Giờ đang là mùa hè nên trời hay
mưa, cơn mưa giống như những giọt nước mắt, càng tầm tã trút xuống càng
khiến con người ta bồi hồi xúc động.
Tia chớp chiếu rọi vào một
căn biệt thự xa hoa. Đây là biệt thự riêng của Niếp Ngân, được thiết kế
theo phong cách kiến trúc Gothic, nước mưa trút xuống càng làm căn biệt
thự thêm phần quyến rũ.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ, ánh
đèn nhàn nhạt chiếu vào thân hình cao lớn, ngón tay thon dài ẩn hiện sau làn khói thuốc xì gà, động tác giơ tay nhấc chân tuy trầm ổn nhưng lại
toát ra nét hấp dẫn của đàn ông.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên lặng trong phòng, bàn tay Niếp Ngân khẽ run, sau đó anh
ta đi tới bên bàn đọc sách nhấc điện thoại lên.
- Chủ thượng, đã tra ra Thượng Quan Tuyền! – Một âm thanh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Đáy mắt Niếp Ngân thoáng qua tia vui mừng, anh ta mở miệng hỏi: “Ở đâu?”
- Cô ấy đang đi về biệt thự trên núi của ngài, nhưng hình như… – Đầu kia điện thoại hơi chần chừ.
- Làm sao? – Niếp Ngân chờ đợi hỏi.
- Thượng Quan Tuyền hình như đang bị thương!
- Được rồi, tôi biết rồi! – Niếp Ngân dập máy, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.