Thượng Quan Tuyền
không hiểu tại sao mình lại đi tới biệt thự trên núi của Niếp Ngân.
Chuyện vừa xảy ra khi ở trong nhà Thiên Hi khiến cô nghĩ tới lúc mình
còn nhỏ.
Thật ra ngay từ nhỏ cô đã sợ sấm sét. Hôm đêm mưa lúc cô năm tuổi, sấm chớp vang dội khiến cô sợ đến mức suýt nữa ngất đi, chính lúc đó Niếp Ngân đã ôm cô vào trong ngực, bàn tay thon dài nhẹ nhàng
vuốt tóc cô, anh khẽ nói bên tai cô: “Tuyền, không phải sợ, chỉ cần ở
bên cạnh tôi, không việc gì phải sợ hết”.
Những lời này của Niếp
Ngân như một dòng nước ấm len lỏi vào trái tim cô, dù phải trải qua huấn luyện gian khổ đến mấy cũng không còn đáng sợ như đêm mưa ấy nữa.
Cô biết, chỉ cần cô lớn lên, mọi chuyện sẽ thay đổi, dù sao anh cũng là
chủ nhân của cô, mà cô cùng lắm chỉ là một trong những người được anh
bồi dưỡng mà thôi.
Nhưng cô không khống chế được trái tim mình, dù bị thương nặng hơn thì cô cũng nhất định phải đi tìm Niếp Ngân.
Nước mưa hắt vào người Thượng Quan Tuyền. Dù cô có mặc áo mưa nhưng vẫn
không ngăn được nước mưa xối xả thấm vào người, băng gạc trên đầu vai đã sớm rỉ máu, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền trong đêm đen càng thêm tái nhợt vô hồn.
- A… – Cô trượt chân ngã xuống, sự đau đớn trên người khiến cô nhíu mày.
Đúng lúc cơ thể sắp không gắng gượng được nữa, nước mưa trên đỉnh đầu đột
nhiên bị ngăn lại. Sau đó, cả người của cô được một đôi cánh tay vững
chãi bế lên.
Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy Thượng Quan Tuyền, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: “Niếp… Chủ thượng”.
- Sao phải tự làm khổ mình như vậy? – Giọng điệu Niếp Ngân vang lên, tuy đang hỏi nhưng trong mắt lại toát lên một tia tình cảm.
Em…
- Được rồi, vào trong hẵng nói! – Khi Niếp Ngân thấy vết thương trên đầu
vai Thượng Quan Tuyền, anh ta lập tức ngắt lời, ôm cô đi thẳng vào biệt
thự, quản gia cũng đi theo sau anh ta.
***
Thượng Quan
Tuyền mặc áo sơ mi của Niếp Ngân từ trong phòng tắm bước ra. Vì trên vai bị thương nên cô chỉ có thể dội qua nước. Dù chỉ như vậy nhưng hơi nước nóng cũng đủ khiến da thịt trắng nõn của cô ửng hồng thêm phần mê
người, mái tóc dài xõa ra khiến cô càng thêm phần tuyệt mỹ.
Nhìn thấy Niếp Ngân, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, sau khi hít sâu một hơi, cô từ từ tiến lên.
- Chủ thượng, xin lỗi anh, nhiệm vụ của em… chưa hoàn thành! – Thượng
Quan Tuyền cúi thấp đầu, không dám nhìn khuôn mặt anh tuấn của Niếp
Ngân.
- Ngồi xuống đi!
Vậy mà Niếp Ngân chỉ thản nhiên nói một câu.
Thượng Quan Tuyền giật mình nhìn Niếp Ngân, sau đó thấy bên cạnh anh ta là hộp thuốc.
- Không cần… vết thương của em đã được xử lý rồi! – Bàn tay nhỏ bé nổi
gân xanh túm chặt cổ áo, cô không muốn Niếp Ngân nhìn thấy vết hôn của
Lãnh Thiên Dục.
- Tuyền, ngồi xuống đi! – Niếp Ngân không động đậy, thản nhiên ra lệnh.
Thượng Quan Tuyền sợ sệt ngồi xuống bên cạnh Niếp Ngân, nhìn anh ta lấy ra một bình thuốc quý. Thuốc trong bình này chính là liều thuốc đặc trị vết
thương bị đạn bắn tốt nhất, mà loại thuốc này cũng chỉ duy nhất tổ chức
BABY-M mới có.
Vẻ trầm ổn anh tuấn của Niếp Ngân nhìn không ra
anh ta đang nghĩ gì. Anh ta từ từ giơ tay ra, sau đó chuẩn bị cởi cúc áo trước ngực Thượng Quan Tuyền ra.
- Em… em tự mình làm được! – Thượng Quan Tuyền bối rối, vội vàng nói.
Ánh mắt dò xét của Niếp Ngân nhìn khuôn mặt cô, lát sau, anh ta kéo tay cô
xuống, thản nhiên mở miệng: “Tôi huấn luyện em từ nhỏ, dù gì chuyện này
cũng đã thành thói quen, giờ đã thành không quen rồi sao?”
Dứt lời, anh ta tiếp tục động tác tay.
Cúc áo trước ngực Thượng Quan Tuyền mở ra, phía dưới xương quai xanh khêu
gợi có thể mơ hồ thấy được những dấu hôn đỏ như đóa mai nở rộ, nhất là ở trên bầu ngực cao vút căng tròn kia.
Sắc mặt trầm ổn của Niếp Ngân bỗng trở nên hết sức khó coi.
Tim Thượng Quan Tuyền đập mạnh, đôi mắt vốn tỉnh táo giờ cũng hoang mang, cô không dám nhìn anh.
Sắc mặt Niếp Ngân dần khôi phục lại vẻ hờ hững, nhưng đôi mắt sắc bén lại
hừng hực lửa giận. Anh ta chậm rãi chỉ tay vào dấu hôn trên người cô,
giọng điệu từ tốn mà đầy nguy hiểm: “Nói cho tôi biết, đây là gì?”
Thượng Quan Tuyền ra sức lắc đầu, cô không biết nên nói gì, cũng không biết có thể nói được gì nữa.
Bàn tay Niếp Ngân vươn đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, sau đó nắm chặt lấy cằm cô.
- Những vết hôn và cả vết đạn bắn trên người em, tôi rất có hứng thú muốn biết!
Anh ta nắm chặt cằm Thượng Quan Tuyền, đôi mắt đen vì tức giận càng trở nên thâm thúy hơn. Có trời mới biết tối nay anh ta sốt ruột đến mức nào,
giết chết Yaelle cũng không khiến anh ta quá đau lòng, nhưng khi biết
tin Thượng Quan Tuyền mất tích làm anh ta đứng ngồi không yên.
Ai mà biết được tối nay Thượng Quan Tuyền đã khiến anh ta biết thế nào là
chấn động. Vết thương của cô khiến anh ta đau đớn, mà vết hôn trên người cô càng làm anh ta muốn phát điên.