Sau khi bí mật về nước, lão Hứa kiên trì cẩn thận, cuối cùng, phát hiện một cây châm chui ra từ ngực anh!
Lão Hứa giật mình kinh ngạc! Cây châm này lão nhớ rõ! Lúc trước Phong Hành Diễm tìm tới lão, nói rằng Thương Trăn đâm một cây vào, lúc ấy lão còn khen, nói Thương Trăn tuổi còn trẻ vậy mà lại biết tới thuật châm cứu cổ xưa Khóa Khí Châm này, nhưng bây giờ lão hiểu ra được, lúc ấy Thương Trăn dùng không phải Khóa Khí Châm, mà là Tâm Mạch Châm, có thể làm cho người bị châm kéo dài được cơ hội cứu sống.
Bình thường Tâm Mạch Châm chỉ có một thời gian một tháng, nhưng là kim châm này lại duy trì được lâu như vậy, có thể thấy được người dùng châm có công lực thâm hậu……
Nhưng Phong Hành Diễm lại không cho lão đi tìm Thương Trăn.
Không chỉ có như thế, lúc ấy Phong Hành Diễm vì cứu cô ấy, chuyện không kịp tiêm kháng thể vào người cũng không cho bất cứ ai nói ra, thậm chí Thương Trăn cũng không biết ngày đó là ai không màng tất cả, khởi động mọi lực lượng tới cứu cô!
Thấy Phong Hành Diễm uống miếng thuốc, lão Nghiêm thở dài, không khỏi lại khuyên anh thêm một lần.
“Người kia lợi hại như vậy, nếu tìm cô ấy tới, nói không chừng……” Còn có một cơ hội sống.
Phong Hành Diễm hơi hơi nhấp môi, liếc mắt nhìn lão.
“Cô ấy mới mấy tuổi? Tình huống của tôi như thế nào lão không hiểu rõ sao?” Ánh mắt Phong Hành Diễm hơi hơi ảm đạm, “Chừng đã như vậy, thì không cần lại phải kéo thêm một người.”
Ý của anh rất rõ ràng, anh không tin Thương Trăn có thể phá được vẫn đề nan giải nhất thế giới là virus K, hơn nữa người tới gần anh đều sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, anh sợ Thương Trăn vì anh mà nhiễm bệnh.
Tất cả những người bị nhiễm virus K đều sẽ chết trong vòng một tháng, trong khoảng thời gian này, Phong gia đã dùng hết mọi biện pháp trị liệu để kéo dài mạng cho anh, hiệu quả rất nhỏ, anh sẽ chết bất cứ lúc nào, anh không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng anh chết thảm.
Đặc biệt, là người phụ nữ anh yêu sâu nặng……
Đúng vạy, yêu sâu nặng.
Anh là một người đặt luôn đặt lợi ích lên tất cả, lần đầu tiên quyết định âm thầm hi sinh.
Chỉ cần người kia thất vọng về anh, nghe được tin anh chết, thì sẽ không quá mức thương tâm…… Thật đúng là rất vĩ đại mà…… Anh từng không hề biết, có một ngày anh sẽ vì một người mà làm được tới nước này.
Thương Trăn.
Anh thích em, là thật lòng.
Thương Trăn đi tới nhà cũ của Phong gia.
Phong Hành Diễm không có ở bệnh viện, nghe nói là bị thương không nặng, cho nên mới ở nhà tĩnh dưỡng.
Trên đường tới đây, đầu óc cô có chút rầu rĩ, vừa lúc trời đổ mưa, khiến cô hơi phát sốt.
Trời mưa tầm tã mang đến một chút gió thu lạnh, gió lạnh thấm vào tận xương cốt.
Thương Trăn mặc một bộ áo blouse trắng khoác lên người, trông lại càng có vẻ thêm đạm bạc, âm trầm dưới bầu trời, sắc mặt cô trắng bệch, ăn mặc một đôi rõ ràng không hợp chân giày, đứng ở Phong gia nhà cũ cửa.
Kỳ quái là, trước kia ở nhà cũ của Phong gia người đến người đi nhộn nhịp, lúc này lại an tĩnh lạ thường, hiện ra một bầu không khí quỉ dị.
Bảo vệ cửa nhìn thấy Thương Trăn thì định cản.
Nhưng là Thương Trăn lấy chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay ra.
“Không cần thông báo, tôi tự vào!”
Nhìn thấy nhẫn ban chỉ tượng trưng cho địa vị nữ chủ nhân của Phong gia, bảo vệ cửa quả nhiên không cản, những người giúp việc dọc đường nhận ra Thương Trăn, một đám biểu tình cổ quái hành lễ, Thương Trăn hơi hơi nghi hoặc, cuối cùng rất thuận lợi tới cửa phòng của Phong Hành Diễm.
Không có Phong Tứ Hải, không có Lý Uyển Oánh, thậm chí người hầu cũng rất ít ỏi, chỉ để lại một ít tuổi đại lại bổn phận.
Phong gia, phải chăng là đã xảy ra chuyện?
Hơn nữa ở kiếp trước, sau khi Phong Hành Diễm trở về phải nằm nhà mấy tháng, anh ta thật sự là bị bệnh nhẹ ư? Tại sao không nằm viện mà lại nằm nhà?
Phong Hành Diễm, anh vẫn tốt chứ?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Thương Trăn duỗi tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng lại nghe thấy một giọng nói của phụ nữ.
“Anh Diễm, anh thật tốt! Em thích nhất là chương nhạc thứ bảy của Baal mạc phi, nghe nói đã bị thất truyền lâu rồi, làm thế nào mà anh tìm được?”
Bàn tay chuẩn bị gõ cửa của Thương Trăn đông cứng giữa không trung, biểu cảm của cô không thể hiện chút cảm xúc nào, thế nhưng ngón tay lại siết chặt lại, như là đang nhẫn nhịn điều gì, cuối cùng nắm tay còn có cả chút run rẩy.
Giọng phụ nữ thỏ thẻ kia lại nói.
“Anh Diễm, anh làm sao vậy? Sao lại không nói gì?”
Nửa ngày, mới truyền đến một giọng nam từ tính ưu nhã, có chút gượng gượng nói, “Không có, chỉ cần là em thích, anh đều vì em mà tìm được.”
“Anh Diễm! Anh thật sự là quá tốt!” Giọng nữ vui sướng mang theo thỏa mãn vui vẻ, không cần đi vào, cũng có thể đoán được lúc cô ta nói vẻ mặt sẽ hạnh phúc và thẹn thùng.
Khi Phong Hành Diễm nói chuyện lại đang chờ đợi, chờ Thương Trăn rời đi, đột nhiên lòng anh trở nên chua xót, loại cảm giác này tới vừa nhanh vừa tàn nhẫn! Anh dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được như vậy.
Cứ như vậy đi, chán ghét anh, quên anh, chỉ cần không tới gần anh, thì sẽ không có nguy hiểm, đến lúc anh chết đi, cô cũng sẽ không khổ sở.
Thế nhưng Thương Trăn không đi.
Phong Hành Diễm không cần nghe động tĩnh gì, cũng có thể cảm giác được Thương Trăn vẫn còn đứng ngoài cửa.
Anh mím môi, đột nhiên nói.
“Mộng Như, nghe nói, em rất thích anh?”
Nhạc Mộng Như kinh ngạc, nhưng gương mặt đã đỏ bừng theo bản năng, chẳng lẽ Cậu Phong cho mình một cơ hội ư? Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô ta cũng chờ được đến ngày hôm nay?!
“Anh Diễm…… Anh……” Hai mắt cô ta sáng lấp lánh, giống như rất kinh ngạc và vui mừng! Nhưng rồi nghĩ đến cái gì đấy, cô ta nhanh chóng trở nên ảm đạm, yếu ớt nói.
“Em…… Thích thì sao, không thích thì sao? Anh là chồng sắp cưới của Trăn Trăn, Trăn Trăn bạn tốt của em, em…… em sẽ không quấy rầy hai người, em chúc phúc cho hai người.”
Mấy chữ cuối cùng, cô nói đến là khó khăn! Diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn cảnh tốt bụng hiền lương không muốn tổn thương bạn tốt, đè nén tình cảm mà chúc phúc.
Nếu như đổi lại một người đàn ông, e là đã thương tiếc cô ta đau lòng cô ta, thế nhưng Phong Hành Diễm lại có cmar giác ghê tởm, nhưng lúc này, anh lại không thể không phối hợp!
Phong Hành Diễm nhẫn nhịn, cười thâm sâu, sâu trong ánh mắt lại không hề dao động, nói chuyện lại mang theo vài phần ngả ngớn.
“Tình cảm là ích kỷ, nếu anh thích anh, hãy nên tranh thủ. Nếu như em bỏ đi cô bạn tốt Thương Trăn này, vậy thì danh hiệu Thiếu phu nhân của Phong gia……” Anh có thể cho em.
Lời anh còn chưa nói xong, chỉ nghe bụp một tiếng, cửa bị đá văng!
Thương Trăn cảm thấy hình như tính tình cô càng ngày càng xấu, cũng càng ngày càng thích đá cửa.
Mái tóc ướt dầm rủ xuống, cô một thân đơn bạc, nhưng hai mắt lại sáng đến bức người!
Môi đỏ khẽ nhếch lên, Thương Trăn đột nhiên cười.
“Anh vừa mới nói cái gì? Vô tình cắt ngang anh, anh có thể tiếp tục.”
“Trăn Trăn?!” Nhạc Mộng Như hoảng sợ! Tuy rằng nhận được tin tức, biết được Thương Trăn đã không còn giống như trước kia, thế nhưng nó lại quá khác!
Bị đôi mắt Thương Trăn quét qua, thật sự giống như bị đồ vật sắc bén nào đó quét qua vậy, làn da ấy vậy mà có cảm giác đau.
Một thời gian không gặp, Thương Trăn đã thay đổi lớn như vậy!
Nhưng là Nhạc Mộng Như dù sao cũng là người giỏi ca múa, thuận lợi trăm bề, thấy Thương Trăn một thân chật vật, vội vàng giả bộ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nôn nóng chạy ra, quan tâm nói.
“Trăn Trăn, cậu không sao chứ? Sao cậu lại dính mưa? Sẽ sinh bệnh mất!”
Thấy nàng một đôi tay lại tưởng tượng trước kia giống nhau tới gần chính mình, Thương Trăn phủi taykhông cần suy nghĩ, cô không gì chút lực nào, thế nhưng Nhạc Mộng Như lại giống như người ở trong sách vậy ngã nhoài ra mặt đất, trợn mắt, khó tin nói.