Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 123: Chương 123: Quyết định rời xa cô




Phong Hành Diễm anh phản bội tôi!

Sau khi nảy sinh ý nghĩ này, Thương Trăn không ngờ rằng cô sẽ lại hận như vậy! Nỗi hận này, thậm chí còn vượt qua nỗi hận đối với Thương Thanh Thanh!

Sao anh ta lại có thể làm có thất vọng?!

“Trăn Trăn!” Thương Bách Tề hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng gọi bác sĩ tới, bác sĩ vội vàng chạy tới, đầu tiên là đuổi hết người nhà ra ngoài, sau đó là kiểm tra cho Thương Trăn, lau chùi vết máu.

Thương Trăn ngã xuống giường, bị người ta khám tới khám lui không ngừng, cuối cùng lý trí của cô cũng quay trở về một chút.

Không đúng, nhất định có chỗ nào đó sai sai.

Phong Hành Diễm không phải người như vậy, tính cách của anh ta luôn luôn trực tiếp thẳng thắn, chỉ có thích hoặc chán ghét, mà còn rất cố chấp, trước đó anh ta còn theo đuổi cô liên tục, không thể nào vừa ngoảnh mặt đã thay đổi, có lẽ còn có nguyên nhân bên trong mà cô không biết……

Tóm lại, mặc kệ là nguyên nhân gì, đi tìm anh ta một lần thì sẽ rõ!

“Cô Thương, tình hình sức khỏe của cô hiện giờ không tốt, cô hãy nghỉ ngơi và đừng làm gì gây xúc động quá lớn, nếu không vết thương bên trong rất có thể sẽ bị nặng thêm, chúng tôi cũng rất khó làm!”

Tiếng nói hơi nghiêm túc của bác sĩ truyền tới, Thương Trăn liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt sáng lạnh, khiến cho bác sĩ lần đầu tiên có loại cảm giác không đủ tự tin khi đứng trước mặt bệnh nhân.

“Tôi biết rồi.” Giọng cô vẫn khàn khàn như trước, nhưng mà so với trước đây thì đã khá hơn nhiều.

“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ phối hợp trị liệu.”

Cô vừa dời tầm mắt, bác sĩ nọ mới có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, anh ta nhanh chóng dặn dò vài câu, để lại một y tá ở lại để quan sát, sau đó đi nhanh như một cơn gió.

Thương Trăn có chút kỳ nhìn qua bọn họ một cái, vì sao mà cô có loại cảm giác mình rất đáng sợ?

Vì cô không biết là, sau khi tự tay giết chết vài người, nhuệ khí trên người Thương Trăn hiển nhiên càng thêm sắc bén! Ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ, lúc nhìn người khác, có thể làm cho người đó từ đáy lòng có cảm giác nguy hiểm.

Lúc này, Thương Bách Tề lại vào được, hơn nữa vẻ mặt cũng lo lắng.

Thương Trăn chịu đựng ông nói dong dài vài câu, đột nhiên nói.

“Ba, không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là bị phun ra một ngụm máu bầm mà thôi, bây giờ con muốn nghỉ ngơi, lúc ba ra ngoài con đã nói chuyện với bác sĩ, phòng bệnh của con chỉ cần dì ở lại chăm sóc là được rồi, không cần y tá luôn túc trực ở đây, có chuyện gì con sẽ bấm chuông.”

Thương Bách Tề vốn là định không đồng ý, nhưng đây lại là lần đầu tiên Trăn Trăn đưa ra yêu cầu gần gũi với Lâm Tuyết Hàm, trong lòng ông lại cảm thấy như vậy cũng tốt, tốt xấu gì vẫn là người một nhà, không cần phải ầm ĩ đến mức khó coi.

Lâm Tuyết Hàm vừa nghe vậy, vội vàng tươi cười đầy mặt nói!

“Được đó được đó, mẹ sẽ chăm sóc cho Trăn Trăn, Trăn Trăn à, con làm mẹ lo lắng gần chết!”

Lần gần đây nhất sau khi Lâm Tuyết Hàm trở về từ nhà họ Lâm, làm đủ bộ dáng luồn cúi, Thương Bách Tề bởi vì nhà họ Lâm đã trả lại cổ phần mà sinh ra một chút áy náy như vậy, toàn bộ đều bù đắp lên người Lâm Tuyết Hàm, tuy rằng không còn chung phòng với bà ta, thế nhưng thái độ của ông đã tốt hơn rất nhiều, mà Lâm Tuyết Hàm vừa thấy có một cơ hội gây thiện cảm, vội vàng đáp ứng luôn! Sợ Thương Bách Tề cự tuyệt!

Sắp tới Thương Thanh Thanh còn phải đi khai giảng, nhưng cô ta vẫn còn chưa tìm được thầy giáo sư nào đâu!

Thương Bách Tề cuối cùng vẫn là đồng ý.

“Được, Tuyết Hàm, lần này cô nhất định phải phải chăm sóc tốt cho Trăn Trăn có biết không? Trăn Trăn phát bệnh, nếu như có chút gắt gỏng, cô làm người lớn thì phải khoan dung một chút!”

Lâm Tuyết Hàm bĩu môi ở trong lòng, Thương Trăn đó mà chút gắt gỏng ư? Lần trước nó gây náo loạn lớn ở nhà họ Lâm vậy mà vẫn an toàn rời đi! Tiểu tiện nhân này bây giờ sao lại khó đối phó như vậy!

Ngoài miệng lại cười tủm tỉm đáp ứng, “Em làm việc mà anh còn không yên tâm sao? Không phải anh nói chuyện ở công ty rất bận rộn sao? Mau đi đi, ở đây có em trông coi là được rồi!”

“Ừ.” Thương Bách Tề gật đầu, lại dặn dò Thương Trăn vài câu rồi mới đi.

Mà Thương Trăn, toàn bộ quá trình biểu cảm của cô đều là hờ hững, thật sự giống như khối mặt bị hoại tử vậy.

Lâm Tuyết Hàm thấy cô ngẩn ngơ, lúc này bà ta cũng không dám làm gì, giả cười hỏi, “Trăn Trăn, có muốn ăn trái cây không? Mẹ gọt cho con!”

Nói xong, liền muốn lấy trái cây ở trên bàn đầu giường.

Thương Trăn nghe vậy, rất không khách khí phân phó nói, “Tôi đói bụng, tôi muốn ăn cháo.”

Sắc mặt của Lâm Tuyết Hàm hơi cứng lại, không hề tức giận nói, “Bệnh viện có cháo dinh dưỡng, một lát nữa sẽ mang tới đây!”

Thương Trăn lại rất cố chấp, “Tôi muốn ăn cháo hải sản của nhà Vạn Phúc, bây giờ phải ăn, dì mau đi mua đi.”

Lâm Tuyết Hàm thấy Thương Trăn đúng là dám sai bảo bà ta, liền khẽ cắn môi tưởng nổi nóng! Nhưng trước đó bà ta mơ hồ nghe bác sĩ nói chuyện với Thương Bách Tề, Thương Trăn bây giờ không thể ăn hải sản, ăn thì sẽ đau bụng khó nhịn, buồn nôn, ngoài cái đó ra còn phải ăn kiêng khem rất nhiều…… Cho nên Thương Bách Tề mới báo cơm dinh dưỡng ở bệnh viện.

Tròng mắt của bà ta di chuyển, dù sao cũng không phải bà ta muốn lấy mạng Thương Trăn! Là tự nó muốn ăn, mình nhất định phải để cho nó ăn!

“Được rồi! Con chờ một chút! Mẹ đi mua cho con!”

Lâm Tuyết Hàm ra vẻ không cam lòng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền lệnh cho tài xế đi mua, còn bà ta thì đi tới thẩm mỹ viện, trong khoảng thời gian này không bảo dưỡng tốt, khó trách Thương Bách Tề không hề chạm vào bà ta!

Lâm Tuyết Hàm đi rồi, y tá liền mang cơm tới, Thương Trăn cảm ơn, chờ lúc y tá cúi đầu chuẩn bị đứng lên, cô bất chợt đưa tay đánh cô y tá ngất xỉu!

Cũng may chỉ là một cô gái nhỏ, nếu như là đàn ông thì bây giờ cô thật sự đúng alf không có đủ khí lực đánh đối phương ngất xỉu.

Sau khi đỡ lấy thân thể của cô y tá, Thương Trăn nhanh chóng thay quần áo, đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài.

Chuyện bên phía Phong Hành Diễm rốt cuộc là như thế nào, chỉ có khi cô chứng kiến tận mắt thì mới tin!

Phong Hành Diễm tốt nhất anh đừng làm tôi thất vọng, nếu không……

“Anh Diễm, anh ăn một chút đi.”

Nhạc Mộng Như cau mày, bộ dáng vô cùng khó xử, nàng có một đôi mắt to như quả hạn nhaan, khiến cho người ta có cảm giác đẹp thuần khiết, lúc này đang khẽ nhăn mày, giống như là có người đang bắt nạt cô ta vậy.

Phong Hành Diễm nhắm hai mắt, cảm giác chán ghét không ngừng tràn lan trong lòng! Trước kia anh cũng không thích loại người nhu nhu nhược nhược như Nhạc Mộng Như, nhưng vì xem cô ta là người đã từng cứu anh, nên mới đối xử tốt với cô ta một chút, nhưng hiện tại, chuyện ngày xưa Nhạc Mộng Như cứu anh còn là một dấu chấm hỏi, dựa vào sự việc của Tô Tuân mà nói, thì Nhạc Mộng Như không giống người có thể bỏ mình vì người khác.

Phong Hành Diễm thấy cô ta hỏi han ân cân ở bên cạnh, đột nhiên có chút ác ý cười, nếu như Nhạc Mộng Như biết chuyện anh nhiễm virus K, không biết rằng liệu còn có ngồi đó mà quan tâm săn sóc nữa không.

“Thiếu gia, tới giờ cậu uống thuốc rồi.”

Ông lão Nghiêm đi tới, trên tay cầm mười mấy viên thuốc, có thể nói, tình trạng hiện tại của Phong Hành Diễm là ăn thuốc như ăn cơm.

Nhạc Mộng Như có chút nghi ngờ, ra vẻ hồn nhiên nói, “Ông Nghiêm, cậu Phong chỉ là bị thương do trúng đạn mà thôi, tại sao mà mỗi ngày lại cần phải uống nhiều thuốc với làm trị liệu nhiều như vậy?”

Lão Nghiêm liếc mắt nhìn cô ta một cái.

“Là cô chữ bệnh hay là tôi chữa bệnh, cô còn hiểu biết hơn tôi sao?”

Lão không khách khí nói làm sắc mặt Nhạc Mộng Như xanh trắng một trận, cuối cùng cũng nín mỏ không nói nữa, cái lão già đầu này, chẳng qua cũng chỉ là bác sĩ của nhà họ phong mà thôi, mà cũng kiêu ngạo dám như vậy!

Phong Hành Diễm cúi đầu uống thuốc, sau khi cứu Thương Trăn xong, virus trong thân thể anh cuối cùng cũng phát tác rất mạnh mẽ, trong lúc chiến đấu với quân địch, ở cuộc càn quét cuối cùng, anh bị trúng một phát đạn của kẻ địch.

Một phát đạn này, cộng với virus trong cơ thể Phong Hành Diễm, lúc ấy anh bị chảy máu không ngừng, suýt chút nữa là chết ngay trên núi Phù Kim!

Nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì, Phong Hành Diễm lại vô cùng kiên trì sống sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.