Trở về phải kết hôn ngay! Thật sự đúng là rất tùy ý!
Chiến sự vẫn còn tiếp tục.
Một trận đánh cờ cuối cùng, tất nhiên phần thắng hoàn toàn thuộc về phe Phong Hành Diễm, Thương Trăn nhận được tin, đầu tiên là vội vàng thông báo đám người giáo sư Tất quay trở lại.
Mà Phong Hành Diễm sau khi đánh trận xong, liền để cho thủ hạ thu dọn chiến trường, còn anh chạy bay về bệnh viện, lúc phi tới cửa, anh rốt cuộc cũng nhớ tới hình tượng của mình rất nguy khốn, nên cưỡng bách mình đi chậm lại, thẳng lưng, khí phách mạnh mẽ bước vào!
Lúc này đại sảnh đã dày đặc cáng cứu thương, người bị thương rất nhiều, nhân viên y tế đi qua đi lại như con thoi có vẻ rất vội vàng.
Nghe được tin chiến thắng, làm cho không khí bi thương và chết chóc ở bệnh viện được tiêu tan đi không ít, lúc này người bị thương rất nhiều, nhưng người chết lại rất ít, khiến cho lòng người cũng nhẹ nhõm đi.
Mà Phong Hành Diễm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thương Trăn, rõ ràng đều mặc quần áo giống nhau, nhưng là Thương Trăn lại đặc biệt khác, tóc cô buộc thành tóc đuôi sam, lúc này đang quỳ gối trước mặt một bệnh nhân bị thương giúp anh ta băng bó, sườn mặt tinh xảo đẹp tới mức cực điểm, da thịt căng mịn như là có thể phát sáng vậy.
Lúc này cô đang mím chặt môi, ánh mắt tập trung chuyên chú, những thứ sắc sảo bén nhọn như là đã tách xa khỏi cô, cô hiện tại, dường như trong khoảng thời gian này là lúc tâm thái cô bình thản nhất mà Phong Hành Diễm từng thấy.
“Được rồi, không được để miệng vết thương dính nước, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Thanh âm của Thương Trăn vẫn lạnh lùng như cũ, sau khi nhẹ giọng nói xong, cô đứng dậy, ánh mắt có chút lạnh nhạt đó lúc lơ đãng dừng trên người Phong Hành Diễm trên người khi, khẽ ngưng lại.
Phong Hành Diễm vốn là muốn cười, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt có chút tái nhợt của Thương lại cười không nổi.
Lượng lớn độc dược ban nãy, muốn chiết xuất được cần phải dùng công sức rất lớn, vậy anh mới nói dạo gần đây vì sao Thương Trăn lại bận rộn như vậy, thường xuyên thức đêm, hóa ra là vì muốn giúp anh……
Cô thật là, không biết tự chăm sóc mình dù chỉ một chút!
Vừa nghĩ đến việc cô không nghe lời mà tự ý quay lại, còn tự chủ trương chạy đến đến chiến trường, ngay cả người bảo vệ cũng không cần, anh liền vô cùng tức giận! Cuối cùng nhìn qua lại giống như đang nghiến răng nghiến lợi!
“Không phải anh để em đi rồi sao? Tại sao em lại quay lại! Em không sợ……”
“Anh không tin tưởng chính mình, hay là không tin tưởng vào tôi?” Thương Trăn nhẹ giọng cắt lời anh, khẽ nâng chiếc cằm tinh xả lên, nhẹ nhàng nhìn liếc anh.
“Dưới tổ lật không có trứng lành, tôi có thể chạy đi đâu? Hay là anh cho rằng, tôi vẫn còn là cái túng bao ngày xưa?” (edt: không biết túng bao là gì luôn, ai biết thì nhắc nhé)
Nào có ai lại nói mình như vậy?
Phong Hành Diễm nhịn không được nhếch khóe miệng, nhưng lại lập tức áp xuống!
Nhưng mà cô tin tưởng anh như vậy, làm lồng ngực Phong Hành Diễm khẽ phập phồng, cô gái trước mặt này tuy rằng rất đáng giận, nhưng mà thật sự làm cho anh càng nhìn càng thích!
Thấy những người xung quanh đều nhìn sang đây, Phong Hành Diễm nghiêm túc kéo Thương Trăn đến một bên, rất nghiêm túc nói.
“Trở về chúng ta kết hôn nhé!”
Tuy Thương Trăn rất bình tĩnh, nhưng cũng bị suy nghĩ nhảy vọt sấm rền gió cuốn này của Phong Hành Diễm làm cho sợ ngây người!
Vừa rồi cô có nói cái gì khiến người hiểu lầm sao? Phong Hành Diễm sao lại đột nhiên cầu hôn cô? Cô rõ ràng chỉ là muốn cho anh một cơ hội để khảo sát một chút thôi có được không?
“Tôi mới mười tám……”
“Vậy thì ra nước ngoài đăng ký kết hôn là được.” Hai mắt Phong Hành Diễm khẽ tỏa sáng.
“Quá nhanh, tôi còn chưa nghĩ kỹ……” Có muốn chung sống bên anh hay không……
“Không nhanh! Em chỉ cần phối hợp là được rồi, thật ra, anh đều đã nghĩ kỹ con chúng ta tên là gì học trường nào rồi!” Phong Hành Diễm lại cắt lời một lần nữa.
Thương Trăn âm thầm nuốt một ngụm máu, tính cách của Phong Hành Diễm có phải hơi cực đoan không, khi người này thích ai đó, liền hận không thể lập tức trói cô ấy bên người, làm cô ấy ngay cả câu từ chối cũng nói không ra lời.
Nhưng không thể phủ nhận, tận sâu trong đáy lòng Thương Trăn lại cảm thấy có chút vui sướng?
“Nói sau đi.” Thương Trăn biểu tình rất nghiêm chỉnh, “Tôi cũng chưa nói nhất định phải gả cho anh.”
“Không gả cho anh em muốn gả cho ai?” Phong Hành Diễm nhướng mày, sắc mặt tràn đầy mây đen, giống như sẽ có sét đánh mưa giông ngay lập tức.
Thương Trăn khẽ hừ nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn liếc anh một cái, “Thanh mai trúc mã của anh cũng sắp quay trở lại rồi, anh giải quyết đi rồi nói sau!”
Nói xong, Thương Trăn thấy nhóm người giáo sư Tất đã quay trở lại, vội vàng đi qua đón tiếp.
Để lại một mình Phong Hành Diễm ở trong góc khổ nói không nên lời…… Cái gì mà thanh mai trúc mã, tuy anh cùng Nhạc Mộng Như lớn lên cùng nhau, nhưng Thương Trăn cũng giống như vậy! Hơn nữa Thương Trăn còn là vợ chưa cưới của anh có được không? Anh nào có thanh mai trúc mã nào khác……
Mà tâm tình Thương Trăn lại rất là nhẹ nhàng.
Sau khí cô an trí nhóm người giáo sư Tất xong xuôi, đột nhiên quăng xuống một quả bom!
“Giáo sư Tất, tôi nghĩ tôi đã nắm chắc được thuốc giải phá virus bệnh cúm T.”
Vừa rồi lúc rải độc ược, cô cũng không quên suy nghĩ tìm tòi chuyện con nhộng giải độc, lúc này các phương thuốc của cô đã gần hoàn thiện, chỉ thiếu một thứ thích hợp cuối cùng mà thôi!
Nhưng là thứ đó là thứ gì, bọn họ đã thử nghiệm rất nhiều loại dược nhưng đều không được.
Dược tính của thuốc Trung y rất nhẹ, nó cần một thứ có thể dung hòa các thảo dược với nhau và tăng thêm dược tính của dung dịch hỗn hợp đó, thế gian này thật sự có thứ như vậy sao?
Lúc trước Thương Trăn đã thử nghiệm rất nhiều loại thuốc tây và loại thuốc bắc có dược tính nhẹ, nhưng hiêu quả rất nhỏ.
Mãi cho đến thời điểm có rải thuốc độc, mới nhạy bén nhận ra.
Chất độc được chiết xuất từ một loại hoa đặc biệt hái ở khu vực gần đó, hoa Dianthus.
Chất độc của nó rất đặc biệt, có thể nuốt gọn các chất bên ngoài và dung hòa nó với mình, độc tính mạnh tính năng của các thảo dược khác tăng lên…… Còn có lựa chọn nào tốt hơn nó hay sao?!
Tất Phúc Thành vừa nghe xong thì kinh hãi!
“Cô chắc chắn?”
Bọn họ mới đến bao nhiêu ngày đâu, chẳng lẽ lại có thể phá được bệnh cúm đang lây lan toàn bộ? Đây quả thực là một sáng chế vĩ đại!
Thương Trăn khẽ mỉm cười, “Tôi xác định dược tính của hoa Dianthus, nhưng lại không chắc chắn nó có có phải chất dung hợp cho phương thuốc của chúng ta hay không, tất cả đều cần người trợ giúp! Rất tiếc không thể cho mọi người nghỉ ngơi, nửa giờ sau chúng ta tập trung ở phòng thí nghiệm!”
“Được!”
“Có thể!”
Mọi người hừng hực xúc động! Có thể tự tay giải được bệnh cúm đáng sợ này, đối với bọn họ mà nói đó là ý nghĩa lớn nhất!
Trong vô thức, không ai nhận ra bọn họ đã âm thầm lấy Thương Trăn làm chỉ đạo, những các khác không nói, chỉ với năng lực tạm thời của Thương Trăn trong mấy ngày nay, đã làm cho bọn họ bị thuyết phục.
Vài ngày sau, phòng thí nghiệm truyền đến một trận hoan hô!
Như Thương Trăn dự đoán, thêm hoa Dianthus, thuốc con nhộng giải độc đã được chế tạo ra đời!
Chẳng qua là cách điều chế hỗn hợp thuốc khác nhay, thuốc con nhộng giải độc mà Thương Trăn làm ra có dược tính còn mạnh hơn so với đời trước, cũng có tác dụng phụ nhất định, sau khi uống sẽ có bị buồn nôn choáng váng, đó là độc tính cảu hoa Dianthus, nhưng không thể giải trừ.
Sau khi thuốc giải được làm ra, quân địch rối loạn, chờ đến khhi tin tức này truyền đi khắp toàn bộ nước L, dân chúng sẽ biết ai mới là ác nhâ!
Bị lòng dân phản đối, trận chiến này vốn phải chiến đấu mất một hai năm, hiện tại đoán chừng không đến nửa năm là có thể kết thúc, nhưng chuyện đó đã không còn liên quan gì đến Thương Trăn, sau khi làm ra thuốc giải, cô liền chuẩn bị về nước, trường học đã khai giảng rồi, nếu còn không mau quay lại cô sẽ bỏ lỡ cuộc thi chia lớp.