Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 114: Chương 114: Tôi chờ anh trở về




Phong Hành Diễm còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nơi này cần phải có anh trấn giữ mới được, chẳng qua là sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.

Tuy rằng bây giờ vẫn còn phải đánh trận, nhưng chiến thắng đã tới gần rồi, vì đề phóng những người đó dưới tình hình cùng đường bí lối sẽ nổi điên lên, Phong Hành Diễm đã sớm thúc giục Thương Trăn về nhà, thúc giục rất nhiều lần!

Thương Trăn đang thu dọn hành lý, mà Phong Hành Diễm cũng phải lên đường đi điều động phần súng ống đạn dược cuối cùng,, hai người sắp phải chia cách, Phong Hành Diễm rất là miễn cưỡng.

Đều do chiến tranh chết tiệt ở nước L, nếu không có chiến trận, có phải đây là một cơ hội rất tốt để bồi đắp tình cảm?!

Nhưng mà nếu không có chiến tranh thì Thương Trăn cũng sẽ không tới, hơn nữa có thể được Thương Trăn cho một cơ hội, đã là thu hoạch lớn nhất của anh trong chuyến đi này.

“Về nhà đợi anh!” Thái độ của Phong Hành Diễm rất cường ngạnh ôm cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến lúc sắp phải chia ly thì lại không biết nói cái gì.

Thương Trăn trầm giọng nói, “Tôi vẫn còn rất hữu dụng, anh xác định không cần tôi ở lại giúp anh sao? Bên trường học xin nghỉ mấy ngày cũng không cso vấn đề gì.”

“Không cần.” Trong mắt Phong Hành Diễm hiện lên ý cười, Thương Trăn lo lắng cho anh, đây thật sự là một bước tiến tốt!

Nhưng mà sao anh lại không lo lắng cho cô được chứ? Anh trầm giọng nói.

“Thuốc giải được làm ra rồi, những kẻ đó bị cùng đường, nhất định sẽ càng thêm điên cuồng, em ở lại đây quá nguy hiểm, đi về trước đi, ngoan.”

Thương Trăn thấy thái độ của anh quá kiên quyết, cũng đành từ bỏ, lần này cô tới đây, cánh bướm cũng đã vỗ cánh được một chút rồi, Phong Hành Diễm hẳn là sẽ không bị thương, hơn nữa vận chuyển xong lô vật tư cuối cùng này xong, Phong Hành Diễm cũng sẽ trở về, chỉ là chậm hơn mấy ngày so với cô mà thôi.

Thương Trăn gật gật đầu, sau đó Phong Hành Diễm đưa cô đi một đường đến trước phi cơ.

Nhóm người giáo sư Tất giáo thụ vẫn còn phải ở lai một thời gian, lúc này trở về chỉ có một mình Thương Trăn, cho nên chỉ điều tới đây một máy bay trực thăng loại siêu nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều tới đây Thương Trăn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ đều thích cô gái không nói nhiều lời nhưng một khi làm việc lại vô cùng tập trung này, mặc kệ lúc cô hạ độc hại người, hay lúc cô cứu người, sắc mặt cô đều là lạnh nhạt, nhưng sự lạnh nhạt này đều không làm người khác cảm thấy máu lạnh, ngược lại còn loại cảm giác làm an nhân tâm, như là có cô ở đây, chuyện to bằng trời nào cũng đều biến thành không có việc gì vậy.

Cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau trải qua hoạn nạn, Thương Trăn đã trở thành người bạn bọn họ vô cùng thích.

“Tiểu nha đầu, nghe nói cháu sinh viên đại học Hải Bác à?”

Thương Trăn gật gật đầu, “Cho nên chuyện phá được virus lần này, đừng tiết lộ cháu ra ngoài, cháu vẫn còn muốn an an tĩnh tĩnh đi học.”

Ánh mắt khen ngợi của Tất Phúc Thành càng sâu thêm! Tuổi còn trẻ lại không màng danh lợi, có người như vậy ở đây, lo gì không có người nối nghiệp?

Ông gật gật đầu, “Yên tâm, chờ đến khi quay về, mấy ông lão chúng ta mời cháu ăn cơm, tiểu nha đầu cháu nhất định phải nê mặt đấy!”

Thương Trăn gật gật đầu, “Nhất định.”

Chờ mọi người tạm biệt xong hết, Phong Hành Diễm mới đưa ba lô trong tay cho Thương Trăn.

Đôi tình nhân bọn họ mặc dù chưa làm rõ, nhưng là đã được công nhận rồi, cho nên lúc này ánh mắt của mọi người đều có chút ái muội.

Lúc này, máy bay trực thăng bắt đầu khởi động, tiếng gầm rú vang lên, làm cho mọi người phải lui lại, nghe không rõ Phong Hành Diễm cùng Thương Trăn nói cái gì.

Trong cơn gió lốc, Phong Hành Diễm nắm lấy tay Thương Trăn, đưa ba lô cho cô, Thương Trăn nhận lấy rồi muốn rời đi, lại bị Phong Hành Diễm nắm lấy sít sao!

Đây là muốn nói tạm biệt với cô ư? Không phải anh phải lập tức lên đường vật chuyển quân tư sao, thời gian cấp bách, có cái gì chờ về nước rồi nói sau.

Quái lạ, Phong Hành Diễm cảm thấy anh đọc hiểu được ý của Thương Trăn.

Anh không khỏi nhoẻn miệng cười.

Trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, Phong Hành Diễm càng thêm loá mắt, dưới mái tóc gọn gàng, đôi mắt màu tím hoa mỹ của anh híp lại một nửa, nhìn Thương Trăn nhưng lại vui sướng không nói nên lời.

“Em biết không? Hiện tại anh rất cảm ơn mẹ anh!” Phong Hành Diễm cúi đầu lớn tiếng nói bên tai cô.

Thương Trăn chợt sững sờ, anh liền nói tiếp nửa câu sau, “Anh quả nhiên là con trai ruột của mẹ, thứ mẹ chọn cho anh luôn luôn là thứ tốt nhất.”

Bao gồm cả con dâu!

Thương Trăn nghe vậy, đặc biệt dưới ánh mắt ái muội của nhiều người như vậy, mặt cô ửng đỏ.

Mà ánh mắt Phong Hành Diễm nhạy bén biết nhường nào? Sau khi anh nhìn thấy, liền bị mê hoặc cúi đầu hôn lên môi Thương Trăn.

Chỉ là chạm môi đơn thuần, nhưng ở trong mắt mọi người lại cảm thấy cảm động hơn là triền miên nóng bỏng nhiều!

Ở chỗ như thế này còn có thể nhìn thấy tình yêu, đã là vô cùng đáng quý.

Thương Trăn không phải lần đầu tiên bị Phong Hành Diễm hôn, nhưng lúc này, anh nhẹ nhàng chạm vào, lại cho cô cảm giác như bị giật điện!

Hơi thở đàn ông mãnh liệt thuộc về Phong Hành Diễm, hòa lẫn với mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, đã bao vây lấy Thương Trăn tầng tầng lớp lớp.

Thương Trăn không khỏi giương mắt nhìn lại.

Một bên là năng lực, tướng mạo, tính cách, sự ngạo nghễ của nah, một bên là gương mặt lấy lòng, sắc sảo, hấp tấp đều lần lượt hiển hiện ra trước mặt cô, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, cô lại đều không thoát khỏi ma chú của người này……

Thương Trăn bị anh coi như trân bảo mà hôn nhẹ, trong giây phút trái tim có cảm giác như bị nắm nhẹ.

Cô trộm liếm kẽ môi của đối phương một chút rồi đột nhiên cười.

“Tôi chờ anh trở về.”

Nói xong, cô bước lên máy bay trực thăng không hề quay đầu lại.

Mà gương mặt Phong Hành Diễm tuy căng thẳng, nhưng trong nội tâm hèn mọn lại hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài!

Thì ra đây chính là yêu? Thì ra đây chính là lưỡng tình tương duyệt?!

Nhìn máy bay đi xa dần, Phong Hành Diễm dừng chân rất lâu mới mới quay đầu lại, nhưng sau khi quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng của ánh liền nhuốm đầy sắc nhọn, anh muốn nhanh chóng chuyện ở đây, sau đó trở về tìm cô! Chính là như vậy!

“Tập hợp! Thu xếp lại trang thiết bị! Chúng ta xuất phát!”

Mọi người giơ cai súng, chỉnh tề trả lời, “Đã rõ!”

Trên đường trở về, Thương Trăn gọi điện báo bình an cho Thương Bách Tề, lúc trước Thương Bách Tề không gọi điện thoại được cho Thương Trăn, vẫn là Phong Hành Diễm kết nối được điện thoại về nhà, bảo mẹ của anh báo tin cho Thương Bách Tề, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Thương Trăn nhắm mắt dưỡng thần.

Trở về phải tắm rửa một trận mới được, chỗ này khắp nơi đều là xám tro, khắp nơi đều là máu thịt bay tứ tung, kêu rên khắp nơi, tổ quốc mình vẫn là tốt nhất.

Người điều khiển trực thăng bên cạnh nói lảm nhảm gì đó, bởi vì chỉ có một hành khách là Thương Trăn, nên anh ta chỉ có thể nói chuyện cùng với người không thích nói chuyện Thương Trăn.

“Cô Thương, cô thật là quá lợi hại! Cô có biết báo chí bên ngoài nói về bệnh cúm T thế nào không? Họ nói không tốn một hai năm thì không thể có thuốc giải! Cho nên cần phải phòng bệnh nghiêm ngặt, cấm lây lan, nếu không rất có thể là nguy cơ bùng dịch toàn cầu! Nhưng cô vừa tới một cái liền giải quết nhẹ nhàng! Vừa nghĩ đến biểu cảm teo tóp của những người đó, tôi liền muốn cười!”

Thương Trăn không nói gì, những người đó phân tích không sai, loại này virus lây lan rất nhanh, lai còn sẽ phát sinh dị biến trong cơ thể người, nên rất khó giải quyết, cô cũng là vì biết mấy thành phần thuốc chủ yếu của thuốc con nhộng giải độc ở kiếp trước nên mới có thể chế tạo ra, nói đến cùng, vẫn có dính ánh sáng tiên tri.

Chẳng qua là vừa nghĩ đến sẽ có nhiều người bởi vậy mà được sống, tâm tình của Tương Trăn cũng nhẹ nhõm, khẽ cười cười.

“Cô Thương, cô và thiếu gia thật là quá xứng đôi! Trước kia thiếu gia cao không thể với, luôn cho người ta một cảm giác cầu mà không được, sau khi cậu ấy thích cô, cậu ấy có cảm giác giống người bình thường nhiều rồi! Cũng làm người khác muốn tiếp cận hơn, nếu phu nhân biết việc này, nhất định bà ấy sẽ rất vui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.